1 "Ba!" Âm thanh trong trẻo trong không gian vang lên, tôi lập tức cảm nhận được trên mặt dâng lên một trận bỏng rát đau đớn, thân mình yếu ớt đứng không vững, liền ngã xuống sô pha.
2 Thế giới này tồn tại một thứ gọi là yêu, một khi đã bắt đầu sẽ dây dưa cả đời, đến chết cũng không vứt bỏ được…. Thuốc bắt đầu tác dụng làm cho bên trong thân thể như có trăm ngàn con kiến chích, một trận đau đớn toàn tâm cùng khoái cảm lan tràn trong cơ thể tôi.
3 Dưới sự giúp đỡ của Lộ Tịch Duy, tôi dễ dàng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, cũng thuận lợi thông qua kỳ thi vào Đại học. Việc này nên được hình dung như "Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc"*, là bước ngoặt của cuộc đời một con người.
4 Các ngươi từng trải qua chuyện như vậy sao?Từng có một người luôn sống bên cạnh ngươi, cùng ngươi nói chuyện, lại bỗng nhiên vào một buổi sáng biến mất.
5 Tôi nghĩ, cầm áo của Nghiêm Diệu cũng không phải chuyện hay, có người nói tôi cứ tùy tay ném đi, nhưng dù sao tôi cũng không làm như thế được. Tôi đi nghe ngóng bên ở ký túc xá nam mới biết được, hắn ở trọ bên ngoài trường, một học sinh nam khi ghi địa chỉ chỗ hắn trọ cho tôi, ánh mắt ám muội của cậu ta nhìn tôi khiến tôi vô cũng xấu hổ.
6 Tôi thở hồng hộc nhảy xuống xe, nhìn ra sau thấy Nghiêm Diệu cũng xuống xa theo tôi, hắn đi thẳng về phía trước, tôi cũng không có nới lỏng cảnh giác với hắn, người này âm dương quái khí, không nên vì hắn nhất thời giúp đỡ bạn mà ngốc nghếch đi nói lời cảm tạ với hắn.
7 Tôi trợn tròn mắt, nhìn tên con trai kia bất khả tư nghị liếc mắt một cái, sau đó cao thấp đánh giá tôi một lượt, hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng lại buông tay Trần Di, hướng phía tôi thong thả đi tới, tôi nhịn xuống cảm giác muốn bỏ chạy, thân mình lùi nhanh về bức tường phía sau.
8 Mê người……. Chung quy không chống đỡ được sự choáng váng tập kích, tôi tùy ý để bóng tối vây quanh mình…… Chợt bừng tỉnh, tôi phát hiện mình đang ở trên một tấm lưng rộng.
9 Biết không? Em rất may mắn đấy, Nghiêm Diệu đối với những thứ nó yêu thích luôn đặc biệt chấp nhất. . . Đặc biệt chấp nhất ư?Tôi bừng tỉnh, trước mặt là một mảng tối đen, tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của mình trong bóng đêm.
10 Tôi cũng không nghĩ Nghiêm Diệu đang nói đùa. Nếu đúng là như vậy. Không lẽ hắn cảm thấy cô gái kia phản cảm sao?Xem ra, chưa nghĩ ra được cách tiếp cận với Nghiêm Dịch, ông trời đã nhanh nhanh chóng chóng ban cho tôi một đống đề bài khó giải.
11 Thì ra đứng ở nơi đây sẽ có loại cảm giác như thế này, chính là loại cảm giác này…Tôi bước về phía trước, đá vụn trải đầy bên trên vách đá đến trước vực sâu, bởi vì tôi quá nhỏ bé, nên khi nhìn xuống mặt biển không kìm được kích động, tiếng gió gào thét bên tai tôi, gió dưới chân tôi giống như lưỡi dao sắc bén, thổi mạnh đến nỗi khiến quần áo tôi bay phần phật.
12 Những ngày sau đó tôi sống trong thấp thỏm lo âu, tôi phải nghĩ cách tìm hiểu hành tung của Nghiêm Dịch, nhưng, hình ảnh thâm tình của Nghiêm Diệu lúc chúng tôi đi thăm mộ Tâm Nghiên cứ lần này đến lần khác hiện lên trong đầu tôi, trong lòng càng ngày cảm giác áy náy càng nhiều, tôi lại không có nhiều thời gian để do dự, ông trời đã ép tôi phải đưa ra quyết định.
13 “Nghiêm Dịch, anh hãy bỏ qua cho Tịch Ngôn đi, cô ấy căn bản không phải đối thủ của anh… Coi như là. . Vì Tịch Duy đi!” Lí Thấm đẩy tôi ra sau lưng, đau khổ cầu xin Nghiêm Dịch.
14 Do dự hồi lâu tôi quyết định ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Nghiêm Diệu ngồi trên giường, tôi nhìn trong mắt anh không có dù chỉ chút động tĩnh, bộ dáng anh bây giờ từng rất quen thuộc với tôi, giống hệt lúc tôi mới quen biết anh.
15 Đáng tiếc rằng hai anh em bọn họ đều đã nói lúc này chết đối với tôi là một loại xa xỉ, Nghiêm Diệu vẫn không giận dữ, nhưng bởi vì tôi kháng cự quá mạnh nên anh đưa bác sĩ ra khỏi phòng, sau đó trở lại rất nhanh, anh cúi đầu phân phó người giúp gì đó, người giúp việc gật đầu ra ngoài, Nghiêm Diệu lại đi đến bên cạnh tôi, tôi ngồi im, có lẽ vì đang sốt lại dùng sức để phản kháng, tôi cảm thấy mệt mỏi, đầu choáng váng.
16 Tôi hít một hơi, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tôi bắt đầu cười to, đúng vậy, mọi chuyện thật nực cười, tất cả mọi chuyện. Tôi thật ra chỉ là một người luôn tự cho rằng mình thông minh mà thôi.
17 Cho dù đang tiến về phía trước, nhưng tất cả mọi người vẫn không thể quên được quá khứ trước đây của họ, như vậy cũng tốt, còn có thể nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc.
18 “Ngô” không được xem là nhà hàng nổi tiếng, đó chỉ là một nhà hàng được mở trong tiểu khu gần nhà tôi, cách bài trí và các món ăn đều rất tuỳ ý nhưng lại rất phù hợp với sở thích của mẹ tôi.
19 Ngay lúc tôi đang trợn mắt há mồm, di động bỗng vang lên, là mẹ tôi gọi, vừa bắt máy, đầu dây bên kia dã vang lên một tràng “Lộ Tịch Ngôn, con đang ở đâu, có biết rằng Tiểu Triệu chờ con rất lâu rồi không?”Ai da!Tôi quay đầu, nhìn người đang cười trước mặt mình, cậu ta là ai vậy?Nhưng bởi vì mẹ gọi, tôi không kịp hỏi cậu ta đã vội vã trở về “Ngô”, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mẹ , bên cạnh chính là Tiểu Triệu kia tôi không thể không cảm than “Lực lượng quả thật là hùng hậu mà!”Tôi mệt mỏi về nhà, cục cảnh sát đã gọi điện đên, nói tôi nhận nhiệm vụ bắt mấy người kia, đột nhiên nhớ ra lúc nãy tôi đâu có kêu cứu, tại sao tự nhiên cậu ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy, cho dù tôi có ngốc nghếch cũng phải phát hiện ra hắn ta đến là có mục đích.
20 Không thể phủ nhận, từ sau ngày hôm ấy, quan hệ giữa tôi với Hiệp Thịnh đã dịu đi không ít, ít nhất tôi đã không còn tỏ ra chán ghét cậu ta nữa, thiện cảm đối với cậu ta cũng tăng lên, còn có thể giồng như những đồng nghiệp khác cùng nhau tâm sự… Đồng nghiệp, đúng vậy, tôi vẫn chỉ coi cậu ta là đồng nghiệp mà thôi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 11