41 Được, em cá với anh, em cá!” Nắm lấy tay Hiệp Thịnh, tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta “Chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây, rất nhanh thôi, sắp đến rồi!”“Ha ha… Tịch Ngôn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ gả cho anh dễ dàng như vậy!” Giọng Hiệp Thịnh đầy vui sướng, tôi quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của cậu ta cũng tràn đầy hạnh phúc.
42 Một năm sau. “Cô gái, không nên đi tiếp đâu!” Một ngươi phụ nữ ăn mặc giản dị gọi tôi lại từ phía sau, vẻ mặt khắc khổ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới “Cô gái à, các cô ở thành phố nên không biết, ngọn núi này có ma đấy, không nên tiếp tục đi lên đó!”Tôi đứng ở đó một lúc, đưa mắt nhìn về phía xa, một vùng đồi núi cây cối xanh um tùm.
43 “Chính cô đã chọn rồi, Lộ Tịch Ngôn!”“…” Tôi chậm rãi hít một hơi “Nghiêm Diệu… Em muốn gặp anh, nhất định phải gặp được anh!”Hai mắt bị che kín, tôi chỉ biết mình bị dẫn đi hết đường núi rồi bị đưa lên một chiếc xe, sau đó là đi hết một đoạn đường xóc, tôi không nghĩ rằng nơi rừng núi hoang vu này lại có một nơi để họ trú ngụ.
44 “Tiểu Tự!” Tôi gọi nhẹ nhàng, ngồi vào bên cạnh Tiểu Tự, tôi đưa mắt về ngọn núi cao phía trước, đây là một căn nhà gỗ hai tầng với một cầu thang làm bằng gỗ lim đen bóng…“Mẹ!” Nó thấp giọng đáp lại nhưng tôi chẳng hề cảm giác được chút thân thiết nào.
45 Hoa anh túc. Là loại hoa có thể chế ra thứ vô cùng độc hại, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó ở nơi hoang dã này, đúng thật là tuyệt đẹp. Tuyệt đẹp.
46 Tôi nghĩ nếu không phải tình thế bắt buộc, có ép tôi cũng không đi gặp những người này. Lúc này đứng trước mặt tôi là ba người đàn ông nước ngoài, tuổi tầm trung niên, có vào cô gái rất trẻ đi theo họ.
47 Xe bỗng nhiên rung mạnh, tôi nhìn biểu cảm của người lái xe má đoán được tình huống xảy ra lúc này. Tôi ôm chặt Tiểu Tự, đồng chí cảnh sát ngồi bên cạnh tôi đã bắt đầu rút súng cố thủ.