21 Từ bữa tiệc trở về, tôi cảm giác rất trống rỗng, những ngày tháng cũ lại bắt đầu vây quanh tôi, mỗi sáng tôi đều tỉnh lại từ cơn ác mộng, cảm giác lo sợ càng ngày càng trầm trọng…Trong giấc mơ, luôn là những quả bóng rổ nện đều đều trên mặt đất, giống như tiếng tim đập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, loại cảm giác nặng nề này, một lần, hai lần, ba lần sau đó lại là đôi mắt đen thâm trầm kia, bên trong đôi mắt quen thuộc ấy chính là cái nhìn đầy thù hận mà tôi không thể nào quên, cuối cùng, khi tôi tỉnh lại từ cơn ác mộng cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong không khí chỉ có tiếng hít thở dồn dập của bản thân, không gian yên lặng đến ngạt thở.
22 Ba ngày sau đó, Hiệp Thịnh xuất viện, đúng lúc vợ chồng Tả Lăng đi tuần trăng mật trở về, gọi điện nói muốn tụ tập ăn một bữa cơm, còn bảo tôi mang theo tên mặt dày vô liêm sỉ này theo cùng…Lâu không được gặp lại hai đứa nhỏ, hai đứa đi theo ba mẹ chúng du lịch trăng mật mới về, Tiểu Tự giống như lại béo lên, dáng đi lúc la lúc lắc chạy đến ôm tôi, tôi dang tay đón nó bế lên, Hiệp Thịnh bên cạnh lại nhanh chóng dùng lợi thế tay dài của cậu ta đón lấy nó, đặt lên cổ, Tiểu Tự còn cao hứng ở trên cổ Hiệp Thịnh khoa chân múa tay, mặt đầy vẻ vui sướng.
23 Cuối cùng cũng tan ca, tôi và Hiệp Thịnh đến quán cháo bên đường, lại thấy hai đứa nhỏ kia đang đùa nghịch ở khu vui chơi gần đó, Phương Mẫn ngồi trên ghế dài gần đó, gương mặt như người mất hồn.
24 Tôi không ngờ rằng lúc đưa hai đứa về nhà, Phương Mẫn vẫn chưa về, di động báo ngoài vùng phủ sóng, đành gửi cho chị ấy một tin nhắn nhưng không có trả lời, tôi và Hiệp Thịnh đành đưa Tiểu Tự và Tiểu Đao đến quán cà phê bên đường nghỉ ngơi, hai đứa nhóc con đó chơi cả một ngày nên mệt mỏi ngủ ngoan trong lòng tôi.
25 “Năm năm nay, chỉ khiến cho tôi hiểu được một đạo lý, muốn đạt được thứ gì nhất định phải xuống tay không lưu tình!”Hôm ấy, khi tôi trở về nhà Tả Lăng, nhìn thấy Phương Mẫn ngồi trên sô pha, vẻ mặt như người mất hồn.
26 Chợ đêm ồn ào náo nhiệt, bầu không khí xung quanh rất vui vẻ, Hiệp Thịnh kéo tôi đi xuyên qua đó đến một quán ăn tìm chút gì nhấm nháp. Các món ăn được bày rất đẹp mắt, Hiệp Thịnh đứng bên cạnh không ngừng giới thiệu, cho đến khi khay đựng trên tay tôi đã nhiều món đến mức không nhét thêm được gì nữa chúng tôi mới dừng lại, quay đi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh.
27 Ba ngày sau đó, tôi nhận được điện thoại của Phương Mẫn, cô ấy nói cho tôi biết bọn họ mới xin nghỉ mấy ngày, dự tính về quê của Tả Lăng hưởng tuần trăng mật thứ hai, cô ấy nói muốn nhờ tôi trông hai đứa tiểu tử nghịch ngợm kia, tôi vui vẻ đồng ý, tôi biết Tả Lăng đang rất cố gắng bảo vệ gia đình mình.
28 “Ở đây, luôn có tôi chờ chị!”Phương Mẫn từng nói với tôi “Mỗi người đều có sinh mệnh của chính mình, chỉ của riêng mình, nó tách riêng với tất cả mọi thứ kể cả người nhà, bạn bè, nó hoàn toàn độc lập.
29 “Dì! Con không ăn!” Chu cái miệng nhỏ nhắn đầy vẻ bất mãn, Tiểu Tự đẩy bát cơm trước mặt ra xa, mặt đầy ý ghét. “Tiểu Tự thật không ngoan!” Tiểu Đao ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ nói một câu.
30 Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, tôi không biết liệu có trò lãng mạn giống như đèn màu bất ngờ bật sáng, một soái ca ôm một bó hoa to dùng vô số bông hoa hồng tạo thành, tình ý chân thành đứng chờ tôi.
31 “Lộ Tịch Ngôn, anh yêu em…”“Anh yêu em, Tịch Ngôn!”Hai khuôn mặt không ngừng vụt qua trước mắt tôi, cứ thay nhau ẩn hiện như vậy. “Lộ Tịch Ngôn, Lộ Tịch Ngôn….
32 Khi tôi tỉnh lại là lúc ngoài cửa phòng vẫn còn tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đi lại đầy lo lắng. Thân dưới truyền đến sự đau đớn khó tả, mí mắt nặng không thể mở ra được.
33 Chúng tôi thậm chí còn không biết tên nhau đã lập tức quyết định như vậy, mà không phải, chỉ có tôi không biết tên của cô ấy…Nhưng yêu cầu của tôi cô ta cũng đã đồng ý rồi.
34 Dưới lầu khách sạn, một chiếc xe đỗ lại, cô gái kia cùng tôi vừa ngồi vào trong xe đã lập tức phóng đi, thậm chí, tôi còn không có thời gian ngoái đầu nhìn lại, khách sạn cao cấp khách sạn đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
35 Sau đó, Sơn Khẩu Lý Mĩ làm như lời cô ta đã nói, cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi, càng không bỏ qua cho Nghiêm Diệu. Ít nhất, mấy hôm gần đây, Nghiêm Diệu đều xuất hiện với vẻ mặt lo âu, mọi chuyện không hề đơn giản, Sơn Khẩu Lý Mỹ từng nói, thế lực của cha cô ta năm năm nay đã len lỏi vào trong tổ chức của Nghiêm diệu, thậm chí, bọn họ gần như là một thể thống nhất, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nhất định quyền lực của anh cũng ảnh hưởng ít nhiều, tôi biết, Nghiêm Diệu lần này phải chịu tổn thất không nhỏ.
36 Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người đáng thương nhất chính là anh, luôn tự ình là đúng!!!!!!!”Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực, không ngừng siết chặt.
37 Có người kéo tôi về phía sau, là Nghiêm Diệu, anh kéo tôi về phía sau lưng anh, cơ thể cao lớn đứng lên trước che hoàn toàn tầm mắt của tôi. “Anh đồng ý giao bảo bối của anh ra trao đổi?” Giọng nói thanh lạnh từ phía chiếc xe hơi truyền đến, âm điệu đầy vẻ đùa cợt.
38 “Nghiêm Diệu…. ”Nghiêm Diệu tức giận quay sang nhìn tôi, trong mắt anh ngoài vẻ tức giận kia còn có một chút khó chịu. Nhưng giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy khoé môi của anh từ từ nhếch lên.
39 “Chỉ là tôi không nghĩ rằng ngay cả trẻ con anh cũng không buông tha, anh để thằng bé bị dây vào chuyện này, nếu… Nếu lúc đó Hiệp Thịnh không đến…” Nói được một nửa, tôi đã không thể nói nên lời nữa, nhớ tới khoảnh khắc ấy là trong lòng tôi không kiềm được sợ hãi, tôi không muốn nếm lại cảm giác này lần thứ hai!“Không phải em coi tôi là loại cầm thú máu lạnh sao, chuyện này có gì khó tưởng tượng?”“Đúng rồi.
40 “Dừng tay… Dừng tay!”Giờ phút này, tôi cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, bị người ta lột hết vảy, chỉ còn lại da thịt máu chảy đầm đìa, đau không nói nên lời.