1 Khi sinh mệnh kéo dài đằng đẵng, thì ngoài những yêu hận tình thù, ở tiên giới này cái thường thấy nhất vẫn là sự buồn chán. Có lẽ thế mà chúng tiên cũng chẳng khác gì con người ở hạ giới, vẫn hay tụ tập chè chén, kể chuyện xưa, nhắc chuyện nay.
2 “Điện Diệt Linh?”
“Phải! Điện Diệt Linh! Tiểu Phượng đã nhảy từ điện Diệt Linh xuống rồi. ”
“Không thể. . . Thiên đế! Ngươi buồn chán quá không có chuyện gì làm nên đùa giỡn với ta thôi, phải không?”
“Đông Quân! Đừng tự lừa mình.
3 Những u hồn đến Minh giới mấy năm nay ai cũng đều thấy một nam tử đứng giữa cầu Nại Hà không phút nào ngơi mắt nhìn xuống dòng Vong Xuyên. Nam tử mình vận bạch y, gương mặt anh tuấn tựa một bức họa không có thật giữa cái khung cảnh âm u, ảm đạm của nơi đây.
4 Nó là một con cáo nhỏ, một con cáo vui tươi, sống cuộc sống vô tư vô lo, ngày ngày vui đùa cùng với các anh chị của mình, tối về rúc vào đám lông mềm mại của mẹ, ngủ yên lành trong hang ổ ấm áp.
5 “Phụ thân. Mẫu thân. Hài nhi thật sự mệt quá!”
“Đã vạn năm rồi, con luôn bước từng bước trên con đường này, kiên định, cố chấp. Con chưa giây phút nào quên hình ảnh của cha mẹ trước lúc chết.
6 Đó sẽ mãi là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời Đông Quân. Qua rồi - những tháng năm cô đơn tịch mịch, những tháng năm chồng chất đau thương và thù hận.
7 Thôn Vân là một thôn nhỏ nằm heo hút dưới chân núi Đại, chỉ loanh quanh trong mấy chục nóc nhà. Trước kia, nơi đây cũng từng là một trấn nhỏ ấm no, trù phú với rất nhiều thôn xóm xung quanh.
8 Khi Úc Dương vội vàng xuống tới, nguyên thần của Đông Quân đang chậm rãi phiêu tán. Chàng chỉ kịp gầm lên một tiếng thê thiết, quỳ xuống không ngừng truyền long khí để hộ tâm cho Đông Quân.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364