1 “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Tiếng ồm ồm của người đàn ông đang rít gào bên tai tôi. Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt tôi. Tôi cảm giác được một chút lạnh lẽo ở cổ, có cái gì đó chậm rãi chảy xuống mang theo cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không bằng nỗi đau như có ngàn vạn vết dao cứa vào tim.
2 Trở lại phòng, bọn họ vẫn còn đang vui vẻ tán gẫu. Khoé miệng Đường Diệc Diễm khẽ cười, hắn nhìn về phía tôi, vẫy vẫy tay, tựa như đang gọi thú cưng. Tôi ngồi xuống bên người hắn, nhàm chán đến nỗi đan các ngón tay vào nhau mà nghịch.
3 Tôi chết lặng nằm ở trên giường. Chăn đệm mềm mại dưới thân cũng không thể giải trừ được sự tra tấn nóng rực trên người. Thân mình tôi bất động, run rẩy theo từng động tác của hắn.
4 Trước khi trở lại Thanh Viên, tôi không quên đi hiệu sách, tùy tiện mua một quyển sách tham khảo. Ấn mật mã khóa, tôi bước vào trong phòng. Ngoài Đường Diệc Diễm, trên sô pha còn có một người nữa đang ngồi.
5 Một tiếng sau, Đường Diệc Diễm mang tôi đi dùng cơm tại một nhà hàng sang trọng ở phía bắc thành phố. Kẻ có tiền vẫn là không giống với người thường, cái gì cũng dùng thứ tốt nhất.
6 Đón nhận từng cơn gió lướt qua mặt thật thoải mái! Tôi ngồi ở sau xe máy của cậu ấy, phấn khích dang rộng hai cánh tay, không thể tưởng tượng được ngồi trên xe gắn máy so với ô tô thể thao còn thoải mái hơn.
7 Nhưng vào lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Tất cả mọi người trong phòng đều lặng ngắt lại vì vị khách không mời mà đến này. “Mày thật đúng là âm hồn không tiêu!” Tóc Dài phản ứng lại đầu tiên, giận dữ muốn đi lên túm lấy thân mình đang siêu vẹo của Lý Thịnh Mân.
8 Vừa mở cửa ra tôi đã nhìn thấy Đường Diệc Diễm đứng ở ban công, quay lưng về phía tôi, nói chuyện điện thoại. “Biết rồi, con sẽ đi là được chứ gì!” Hắn chuyên tâm đối phó với người trong điện thoại, hình như không biết tôi đã trở về.
9 Tôi dọn về kí túc xá là điều hết sức vui mừng đối với Đồng Hân, chúng tôi lại như hình với bóng giống lúc trước. Tôi bắt đầu khôi phục những ngày tháng vui vẻ trước kia, đi học, tới căn tin ăn cơm, cùng chúng bạn nô đùa ầm ĩ, dạo phố, ăn lẩu! Dường như tôi nghe thấy thanh âm của sự hồi sinh trong cơ thể mình.
10 Một tháng sau, công tác chuẩn bị thi vào trường đại học cũng kết thúc. Mẹ tôi đến trường thăm tôi vài ngày, hỏi ý kiến của tôi, tôi vẫn nói giống như trong thư đã gửi về, tôi đến trường học vài ngày nữa rồi sẽ đi Anh quốc du học, hơn nữa học phí hoàn toàn miễn phí, mẹ tôi mừng rỡ như điên, lại nói: “Duyệt Duyệt của mẹ thật sự là giỏi quá!” Càng là người đơn giản thì càng dễ tin vào những điều tốt đẹp từ trên trời rơi xuống như thế này.
11 Lúc tôi kéo thân mình mệt mỏi trở lại Thanh Viên đã là tám giờ tối. Lâu rồi không được chơi đùa vui vẻ như vậy, khoé miệng tôi vẫn còn mang theo ý cười thoả mãn.
12 Vừa lên xe, Đường Diệc Diễm đã làm một bộ mặt hằm hè không tốt, tôi không biết đại thiếu gia hắn lại có vấn đề gì, tóm lại tôi cũng không muốn quan tâm.
13 Cảm giác được có người ngồi xuống bên người tôi, mùi rượu nồng nặc bắt đầu quanh quẩn khắp không gian, tôi từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được khẽ nhíu mày, tay nắm chặt lại.
14 Thì ra là Đồng Hân, tôi dỡ túi bưu phẩm, mở ra, là màu tím… một chiếc váy ngủ gợi cảm? Còn cả một tấm thiệp kèm theo. “Gửi nữ thần gợi cảm: Tiểu bảo bối, mặc quần áo xong, hãy để cho chúng ta gặp lại nhau trong mộng đi! Ha ha ha ha.
15 “Không ngờ cô giáo lại là dì của anh!” Trên đường trở về kí túc xá, tôi liếc nhìn Trần Việt Phong. Ai mà ngờ được anh ta lại có một người dì xinh đẹp như vậy.
16 “Còn nhanh hơn cả sự mong đợi của anh đấy!” Trần Việt Phong không chút để ý, cợt nhả nhìn tôi. Tôi thở hổn hển, thầm nghĩ cào rách khuôn mặt thoạt nhìn tưởng như vô hại kia, đồ ti bỉ! “Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Chẳng lẽ bảo anh ta không nên phá hoại cuộc sống yên bình của tôi sao? “Anh nói rồi, anh chỉ muốn hẹn hò với em thôi!” Vậy mà người này vẫn còn có thể làm ra vẻ mặt vô tội.
17 Ra khỏi rạp chiếu phim, Trần Việt Phong lập tức la hét kêu đói bụng, bấy giờ tôi mới nhớ ra vừa rồi anh ta gần như không ăn chút gì, chỉ giúp tôi cầm đủ thứ đồ ăn vặt.
18 Tôi thích thú xem xét mấy món đồ bày trên quầy hàng, một đôi tay vô cùng thân thiết đặt trên đầu vai của tôi, giọng nói trầm ấm mang theo cả sự cưng chiều vang lên bên tai tôi: “Tiểu Diệp, nhìn gì vậy?” Tôi vui vẻ quay đầu, mỉm cười hạnh phúc.
19 Thực ra, tôi nên hiểu được, những hành vi kì quái gần đây của Trần Việt Phong chính là dấu hiệu của sự tình bắt đầu biến đổi. Anh ấy cũng đua xe? Buổi tối cuối tuần, khi Trần Việt Phong đỗ chiếc xe thể thao trông vô cùng phong cách chờ tôi ngay trước cổng trường, tôi sợ ngây người, ngay cả cử động cũng quên.
20 Việt Phong! Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn Trần Việt Phong đang đứng trước mặt. Anh ấy đã nhìn thấy, thấy tôi và Đường Diễm Diễm dây dưa. Mà anh lại lạnh lùng đứng đó, không có biểu tình gì.