1 Làm người chị cả trong gia đình, xác suất sẽ độc thân tới già là rất cao. Tham khảo các tác phẩm âm nhạc như “Đò dọc” hay “Chị tôi”. . . hầu hết đều phản ánh tình trạng đó.
2 Nguyễn Thiên Kim là học sinh năm nhất khoa ngoại ngữ, trường đại học quốc gia. Nàng có ý chí muốn đi càng xa càng tốt, nên mới phải học ngoại ngữ. Hơn nữa môn này lại đang thịnh hành, dễ kiếm tiền nên Thiên Kim liền đâm đầu vào.
3 Nàng chớp chớp mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, trí nhớ liền trở về. “Tối qua mình bị vấp té lăn xuống hố rác rồi, vậy mà bất tỉnh đến sáng cũng chưa có ai kéo lên sao?” Nàng buồn bực cố lăn trở người ngồi dậy.
4 -Nghe đây, ta đã cảnh báo đệ trước. Đệ không thu hồi nụ cười, tức là đã ngầm động thuận cho hành vi của ta. Hơn nữa ta chỉ mới hôn chứ không có sàm sỡ đệ.
5 Mai Lâm trấn là một cái trấn nhỏ điển hình như trong sách giáo khoa lịch sử miêu tả. Đường phố chỉ có chưa tới mười ngõ, nóc nhà còn chưa tới trăm căn.
6 Hai người kẻ trước người sau lũ lượt đi vào khách điếm. Sống trên giang hồ, muốn thu thập tin tức, tốt nhất đi đến những nơi đông đúc nhộn nhịp như thế này.
7 -Ta đã nói qua với cô nương rồi, hắn là bị trúng độc. Hôm nay là ngày độc phát, nên mới công phá lục phủ ngủ tạng, khiến hắn thổ huyết, hôn mê như thế này.
8 Chỉ hai ngày sau khi họ rời khỏi Mai Lâm trấn, cả trấn bị sơn tặc tấn công. Mọi người đều bị giết chết, nhà cửa bị hoả thiêu trụi lủi. Quan trên vô cùng căm phẫn, điều binh truy quét sơn tặc khắp nơi, nhưng kết cục không tìm ra được một mống.
9 Đầu năm nay vận khí lúc tốt, lúc không. Tuy không hiểu có việc gì lại lăn đến thế giới cổ đại hơn ngàn năm trước, nhưng dù sao cũng coi như đi du lịch một chuyến mở mang tầm mắt.
10 Hồ Tiêu bị đặt ở một góc xa trong ngôi miếu đổ, Góc bên này là Tùng Hiền đang mệt mỏi dựa vào vách tường, Thiên Kim phải triệt để tách hai người ra càng xa càng tốt.
11 -Hồ Tiêu, mau chạy trước đi! - Thiên Kim hét lớn. Nàng nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, quyết liệt trừng mắt với kẻ địch trước mặt, cũng không kịp nhìn Hồ Tiêu ở phía sau đã chạy đi chưa.
12 Nàng đã nhận được công việc mới là làm nha hoàn cho Võ phủ. Trong thời đại loạn lạc, tìm được một công việc yên ổn lương cao như thế cũng phải nói là quý hiếm.
13 Mọi quyết tâm phục kích của nàng có vẻ như hoàn toàn đổ sông đổ biển. Đừng nói có thể vượt qua bốn người hộ vệ bên cạnh Tùng Hiền, ngay cả vòng vây của đám nha hoàn hâm mộ nàng còn chưa đột phá nổi.
14 Sáng sớm hôm nay toàn thể võ lâm đều biết Văn thần y ba ngày sau lấy vợ. “Cái tên hoà thượng lâu năm đó cuối cùng cũng phá giới”. Toàn thể nhân sĩ giang hồ đều tụ về cùng một chỗ, cũng thật thuận tiện để mời khách à nha.
15 Cũng như lần trước, nàng ngoan ngoãn ngồi nhìn Tùng Hiền vận khí ép độc cho Hồ Tiêu. Đám hộ vệ áo đen của hắn cũng vây xung quanh, khẩn trương như thể thấy vợ mình chuẩn bị lâm bồn.
16 -Không giữ phụ đạo, chưa quá môn đã thất tiết. – Nàng khóc như mưa. – Ta còn là hoàng hoa khuê nữ, thì thất tiết cái chỗ nào? Đệ nói xem, có phải không?Hồ Tiêu ngồi bên cạnh đen cả mặt.
17 -Nào cười với gia một cái, ta cho ngươi ăn đậu phộng. Ứ ừ, ngoan ngoan, tiểu đệ hảo a. Đám người hầu kinh sợ nghe tiếng nữ nhân trong phòng chủ thượng.
18 Thiên Kim dáng tựa công tử ham luyến nữ sắc, hết chèo kéo cô nương này rồi khoát vai cô nương kia. -Mau bày rượu thịt cho đại gia, hôm nay ta muốn hái hoa ghẹo nguyệt.
19 Nàng đứng bên cạnh hắn bậm môi bất lực. Nếu hắn không có dã tâm thì làm sao thống nhất được thiên hạ, kết thúc chiến tranh loạn lạc triền miên mấy trăm năm đây.
20 -Biểu ca, thì ra huynh đang có khách. Nàng hiền thục e lệ nép sau lưng hắn. Tốt nhất là cứ giờ vờ không quen biết cho xong. Tuyệt chiêu ‘chó cậy mặt chủ’, ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’.