1 Một chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được một người hung hăng giẫm một cước, sau đó một đôi tay nhỏ bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên.
2 Bàn tay thiếu niên buông xuống mơn trớn khuôn mặt nho nhỏ của đứa bé, đúng là một đứa bé đáng thương. “Cái này cho em!” Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới điều gì, tháo chiếc vòng màu bạc trên cổ xuống, phía dưới vòng cổ là viên đá quý hình giọt nước màu xanh da trời, tựa như màu mắt của thiếu niên vậy.
3 Sau đó chính là những hành động cướp bóc, toàn bộ chén bát trước mặt ông lão đều bị đập vỡ. Mà cha con ông đứng bên cạnh giận không dám nói gì, bởi vì bọn chúng chính là lưu manh nổi danh nhất tỉnh Thiên Phù, mà kẻ cầm đầu kia chính là một tên khốn nạn, hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là người tốt.
4 “Ngươi đi ra ngoài làm gì?” Đó là âm thanh của một tên con trai, hắn chạy theo ra ngoài, miệng ngoác ra, có thể nhìn rõ hàm răng bị mẻ của hắn. “Không phải chuyện của ngươi.
5 Hai người tiến bước về phía cô nhóc vẫn khóc lớn không ngừng, cho đến khi bóng trùm lên cả người cô bé, cô bé mới xoa xoa cặp mắt của mình, nhìn thẳng chằm chằm vào Tiểu Mộc.
6 Cô bi ai nhìn vật thể trăng trắng kia, bị chính mình xem thành móng heo nên trên bề mặt vật thể để lại hai dấu răng thật sâu. Cô chuyển động một chút, cái móng heo kia cư nhiên lại nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác đau muốn chết.
7 Bà dùng sức không ngừng xoa nắn khuôn mặt heo này cũng chính là mặt cô hiện tại, muốn xoa đến biến dạng khuôn mặt này đi. Sau đó mấy người đứng cạnh không nhịn được nhìn đến cái giường đã sụp.
8 Lung lay nghiêng ngả người bước đi, cô cảm thấy như toàn bộ thịt thừa đều dồn xuống đôi chân này rồi, đến bước đi cũng cực kỳ khó khăn, đứa con gái này làm thế nào có thể sống cho đến tận bây giờ vậy.
9 Siết chặt tay, cô vẫn không có cảm giác đây là thân thể của mình. Cô quyết định, mình phải giảm béo, tuyệt đối phải giảm béo. Buổi sáng, cô vừa mở mắt, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy nhà của cô – kho hàng kia, chỉ là thật đáng tiếc, phản chiếu trong mắt cô vẫn là một đống hồng nhạt, màu sắc làm cô sởn gai ốc.
10 “Mẹ. ” Dư Châu mở miệng, nhìn thẳng đối diện với Hứa Nhu, hai người đàn ông còn lại cũng buông đũa trong tay xuống, bọn họ đã quen với động tác ăn cơm như dã thú vồ mồi của Dư Châu, có điều lần này đợi thật lâu cũng không thấy có động tác nào như vậy, tựa như thói quen đã hình thành nay mất đi đột nhiên thấy không quen.
11 “Sao vậy, cả ngày hôm nay đều không nói chuyện với anh thế?” Dư Dịch vươn tay, theo thói quen muốn vuốt tóc Dư Châu, thật ra, muốn nói đến ưu điểm trên người Dư Châu chắc chỉ có ưu điểm này, mái tóc cô giống mẹ, mềm mại nhẹ nhàng từng sợi tóc nâu nhạt óng mượt, cực kỳ xinh đẹp, miễn là, miễn là cô không béo thì tốt rồi, ít nhất cũng có chỗ đáng yêu.
12 “Châu Châu, ăn một cái đi, đây là đầu bếp tự tay làm riêng cho con đó, vị trà xanh cực ngon nhé!” Một bên là Hứa Nhu không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ bánh ngọt, bên cạnh là bộ dạng tái xanh của Dư Châu.
13 “Làm sao vậy, Châu Châu, mặt anh có gì sao?” Thấy Dư Châu nhìn mình không nháy mắt, mắt cô lại không phải mắt hạnh nhân hay mắt bồ đào, lại càng không phải mắt mật đào, nhiều nhất là lộ ra đôi mắt nhỏ nghi hoặc, có lẽ do cô quá mập, béo đến độ con mắt đều bị mỡ chiếm chỗ.
14 Kính Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngước mắt, lông mi chớp nhẹ như đang nhớ lại điều gì. Đợi thật lâu sau, cậu ta mới quay ra nhìn Dư Dịch. “Dịch, đây là lần cuối.
15 “Tiểu Âm, em đến rồi. ” Dư Dịch khẽ nở nụ cười, Tả Tư Viêm cười theo, Kính Nguyệt Sâm mặt đen đặc cũng bình tĩnh lại rất nhiều. Còn Gia Dật vẫn gục trên mặt bàn, chỉ cần cậu ta đói, cái gì cũng không có tinh lực quan tâm.
16 Bà lau nước mắt, quay vào nhà, con gái không cần bà nữa, bà đúng là một người mẹ thất bại mà. Dư Châu nhìn thấy có chút bất đắc dĩ, đôi lúc thở phì phò, cô nhìn vẻ mặt tủi thân của Hứa Nhu liền đoán được bà đang nghĩ gì, có điều, bây giờ cô không có tâm tình đi dỗ dành bà được, cô muốn giảm cân thân thể béo phì này trước rồi nói sau, cũng không phải vì muốn theo đuổi xinh đẹp, cô chỉ hi vọng mình không cần đi một cước lại nghỉ một bước, còn có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào, ở đây khá tốt, đều là đất bằng nhưng bên ngoài tất nhiên không được vậy, cô không muốn vì béo mà không thể di chuyển.
17 Cô hung dữ trợn mắt nhìn Dư Dịch, tên này còn nhìn cô cười nháy mắt hai cái, trong nháy mắt, hoa đào bay loạn, có điều, Dư Châu cũng nhanh chóng nhíu chặt lông mày phòng hộ, hoa đào bay tới đâu diệt tới đó, cánh hoa rất nhanh tà tà rớt đất.
18 Không có những trang sức vướng víu rối loạn, không có nơ con bướm, không váy khiến cho em gái trở nên bình thường hơn rất nhiều, đương nhiên so với bình thường thì bây giờ trông ổn nhất, ít nhất sẽ không làm mọi người chú ý đến con bé nhiều nhất, nếu không, cái con bé nhận được cũng chỉ là những giễu cợt trêu chọc.
19 “Em hiểu rồi. ” Đối với chuyện của bọn họ cô cũng không có bao nhiêu hứng thú, hiện nay Dư Châu cũng không còn là Dư Châu của quá khứ nữa, cô cũng không muốn làm một người háo sắc suốt ngày đuổi theo người ta, Dư Châu trước kia chính là kiểu người này, đáng tiếc, cô mới lười để ý.
20 Xe của bọn họ dừng lại, Dư Dịch xuống xe, sau đó một nhóm lớn các nữ sinh chạy tới trước mặt cậu. “Dư học trưởng, đây là đồ ăn tự tay em làm, xin nhận lấy.