61 Ninh Mẫn kinh ngạc đến ngây người: “. . . ”Đột nhiên sao lại tát hắn, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, có chút luống cuống, là vô tình, không phải cố ý mà!Đông Đình Phong cũng ngẩn ra: “.
62 “Lại muốn đánh ta lần thứ hai, cô nghĩ cô có thể sao?”Trong thanh âm băng lãnh đó nồng nặc mùi cảnh cáo, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, lau đi khóe miệng đầy máu, từ từ hít một hơi:“Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta nhất định sẽ đem cô xử tại chỗ, khiến cô toàn tâm toàn ý làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
63 Ninh Mẫn liếc mắt liền thấy dòng chữ: An Na. Hứ, lại là cô An Na đó. Khuôn mặt cô trở lên bình tĩnh, châm chọc mấy câu:“Giây trước vừa cùng vợ nóng bỏng một trận, giây sau lại cùng với bồ * nói chuyện yêu thương, Đông Đình Phong, rốt cuộc phẩm hạnh của anh ở đâu?”Câu nói này rất có thể sẽ khiến hắn tức giận, nhưng cô không thể nhịn được, nam nhân chết tiệt này thật sự rất có bản lĩnh khiến cô nổi đóa thất thường.
64 Bốn mươi phút sau, Đông Đình Phong đã có mặt ở biệt thự Ngự Cung, bảo vệ vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lập tức cho qua. Mọi người đều biết số 10, biệt thư Ngự Cung là nơi Đông tiên sinh dành riêng cho An gia, An gia nhờ Đông tiên sinh nâng đỡ mà trở lại như xưa.
65 “Không sao! Không cẩn thận nên vấp thôi! Em đi ngủ đi! Anh sẽ ở đây trông chừng! Đợi trời sáng, anh sẽ đưa em đến bệnh viện!”Đông Đình Phong một lần nữa đứng lên, đến bên giường đắp lại chăn cho cô.
66 Rất tốt, người bắt máy là cô gái đó!“Nói với Đông Đình Phong, nếu anh ta vẫn muốn con trai thì lập tức quay về vườn Tử Kinh. . . ”Cô cười nhạt, sau khi cúp máy, liền thấy Tiểu Kỳ đau quá mà cuộn tròn người lại, không thể chờ được nữa, phải trực tiếp gọi xe cấp cứu vậy.
67 Ninh Mẫn không phải người tùy tiện dùng vũ lực, nhưng tên bác sĩ này thật sự rất vô lại, anh ta khiến cô không kiềm chế được. Phía sau, bộp. . . bộp. .
68 Đông Đình Phong cũng không đi luôn, hắn còn đợi chuyên gia tim mạch đến, rồi cùng Mike nói chuyện một lúc, sau đó mới đến phòng mổ. Trước khi đi, An phu nhân cảm thấy áy náy nói: “Tiểu Đông, thành thật xin lỗi cháu, vừa rồi ta đã nhận điện thoại của cháu, nhưng sóng yếu thật sự không nghe rõ cái gì.
69 Nói xong hắn mới phát hiện mình không cần thiết phải nhiều lời với người phụ nữ đó, lông mày khẽ nhíu lại, hất tay cô ra, đi thẳng đến cạnh giường bệnh, ngồi xuống.
70 Lúc Ninh Mẫn đi ra thì con trai đã ngủ, Đông Đình Phong cũng không thấy đâu, trong phòng xuất hiện một phụ nữ lạ tự xưng là y tá cao cấp do Đông tiên sinh chỉ điểm để trông tiểu công tử Đông gia.
71 Khuôn mặt An Na trắng bệch; vẻ mặt Đông Lôi giống như trạng thái buồn nôn khi nuốt phải con ruồi; ánh mắt của An phu nhân nặng trĩu nhìn qua; mẹ chồng cau mày; Đông Kỳ ngẩn ra, xấu xa cười, mỗi người mỗi vẻ, đúng là đa dạng, phong phú.
72 Phòng VIP, khoa tim mạch. Đông Đình phong đặt An Na lên giường, nhưng cô không có buông tay, cứ nhìn hắn chằm chằm, mếu máo vơ lấy tay áo của hắn lau mặt, cắn môi: “Em không thích anh gần gũi với cô ta!”“Cô ấy là vợ của anh, còn nữa, Tiểu Kỳ cũng ở đó.
73 Tình yêu là gì?Lúc còn nhỏ, thật sự Ninh Mẫn đã từng nghĩ tới, cô không muốn trải qua cái gọi là "oanh oanh liệt liệt", cũng không mơ mộng. Lúc đó, cô rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, cả hai đều là quân nhân, họ có lý tưởng cao đẹp, đối với tình yêu chỉ có một phương châm: Đợi cả một đời mới được gần nhau, nên từ này về sau nguyện chung tình với nhau.
74 Đáng tiếc, cô nhanh hơn anh ta một bước, lúc anh ta vừa nhào cô liền từ trong chăn lao xuống. Đồng thời cầm theo chiếc điện thoại trên đầu giường, đầu tiên là mở máy, sau đó bật đèn pin, trong căn phòng tối đen như mực đột nhiên có ánh đèn sáng rực, cô nhìn thấy nam nhân đó mặc đồ đen đang nằm sấp tại chính chỗ cô vừa nằm, càn rỡ sờ mó trong chăn, nhưng bởi vì ánh đèn mà toàn thân cứng đờ.
75 Trong tay hắn tại sao lại có đoạn phim dâm loạn của Hàn Tịnh?Đây là tình huống gì không biết?Một lần nữa cô lại rùng mình khiếp sợ, hít một hơi thật sâu để cố gắng tiêu hóa hết phát hiện ngoài ý muốn vừa rồi.
76 Ninh Mẫn nhẹ nhàng đứng dậy, suy nghĩ rất nhanh: Mỗi tòa nhà của Đông gia đều có người giúp việc, ít nhất là một người, không thì phải có đến hai, ba người, bọn họ cũng như chủ đều có phòng riêng.
77 Đoạn này có chút chói tai, nó khiến Ninh Mẫn có cảnh giác ớn lạnh, không phải bởi vì những lời nói độc địa của anh ta, mà là sự thật anh ta vừa nói, Đông Kỳ là con của anh ta?Chẳng lẽ người đàn ông này đã có quan hệ với Hàn Tịnh trước khi cô ấy kết hôn với Đông Đình Phong rồi sao?Hơn nữa còn không hề sai lệch về thời gian với đêm đó của Đông Đình Phong thì mới khiến Đông Đình Phong tin đó là con trai hắn, còn sự thật nó lại là con của người khác?Điều này sao có thể?Người sáng mắt đều có thể nhìn ra, Đông Kỳ là bản thu nhỏ của Đông Đình Phong, hai người bọn họ giống nhau như khuôn đúc, giống đến mức dọa người ý chứ!Với lại, Đông Đình Phong đâu phải kẻ dễ bị lừa?Nhưng lúc này, Ninh Mẫn chợt nhớ ra một chuyện: Hàn Tịnh đã từng phát bệnh mà mấy lần muốn giết con mình, lẽ nào lúc đó, cô ấy không hề bị bệnh mà là nhìn thấy đứa trẻ này cô ấy lại nghĩ đến giây phút nhục nhã của mình?Còn nữa, tại sao sau khi được đưa đến Hoa Châu Hàn Tịnh không hề phát bệnh lại?Rõ ràng bởi vì cô ấy muốn dứt bỏ quan hệ Tống Minh Hạo, kẻ đã khiến những năm tháng an tĩnh của cô ấy bị tổn thương sâu sắc.
78 Nhất thời toàn thân Ninh Mẫn cứng đờ, mấy thứ đó một khi bị công bố ra ngoài, cô sẽ bị kẹt giữa hai bên: Không chỉ có Hàn Tịnh sẽ bị phỉ báng, mà ở Quỳnh Thành khẳng định vì khuôn mặt giống nhau đến dọa người này sẽ chú ý đến Đông gia, chú ý đến Hàn Tịnh, như vậy không khác nào đẩy cô vào bước đường cùng.
79 “Đứng lên cho ta!”Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo. Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.
80 Đối diện với kẻ bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất như Tống Minh Hạo, Đông Đình Phong từ trên nhìn xuống quát lớn, toàn thân ép người, lộ ra khí thế bất khả xâm phạm:“Ngươi thẹn với công bồi dưỡng lão gia dành cho ngươi, thẹn với hai chữ “Hiếu, Nhân” của Đông gia truyền từ đời này sang đời khác.