1 Mở đầu:Tư Gia Di cảm giác hai chân bị tách ra, cô vô thức nhắm mắt lại. Khoảnh khắc đôi môi mỏng lạnh lẽo kia phủ xuống mắt cô, hai khuy áo trên đồng thời bị cởi ra, khiến cho hai bên thái dương của cô không ngừng giật mạnh.
2 Gần đây Tư Gia Di nhận hoa đến mỏi tay. Bộ phim này cô vẫn diễn vai phụ, so với phim trước thì vai diễn này tốt hơn rất nhiều. Không phải diễn vai tiểu tam[1] suốt ngày bị ăn tát nữa, mà diễn vai một cô gái hiền lành, mấy cảnh trong phim đều là cảnh hôn ngọt ngào, ngoài ra, những phân cảnh quan trọng vẫn không hề có mặt cô.
3 Cuối cùng Tư Gia Di cũng hiểu được tại sao đạo diễn Trương lại ân cần với cô như vậy. Tuy rằng người tài năng sẽ được đề cao, kẻ kém cỏi sẽ bị đào thải đã là nguyên tắc trong ngành.
4 Đây không phải nụ hôn hoàn hảo, thậm chí có thể nói là chẳng ra gì. Miệng cô đầy mùi rượu, hơi thở của anh ta tràn ngập mùi thuốc lá, hai mùi vị hoà trộn với nhau thật khiến người ta buồn nôn.
5 Tư Gia Di không ngờ màn kịch ngoài cửa thang máy này lại bị đưa lên mặt báo. Lúc ấy cô chặn được cái tát của Quý Khả Vi, hai bàn tay của hai người cũng đã che đi hơn một nửa bức ảnh.
6 Thứ ngôi sao không thiếu nhất chính là ăn chơi hưởng lạc. Bảy giờ bắt đầu bữa tiệc, chín giờ mới bắt đầu tuần rượu đầu tiên, rạng sáng còn mở một party nhỏ sau bữa tiệc.
7 Lúc trả lời phỏng vấn, Tư Gia Di liên tục thất thần. Buổi chiều hôm nay có quá nhiều thứ khiến cô mệt mỏi, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình.
8 Tư Gia Di không biết mình nên nói gì để bắt đầu giao dịch mờ ám này. “Tôi vừa thấy xe anh ở bãi đỗ xe. ”Tư Gia Di cố hết sức giữ giọng điệu bình thường.
9 Cuối cùng Tư Gia Di cũng hiểu tại sao cho dù người đàn ông này có nói những lời âu yếm với cô, hôn cô hay làm bất cứ chuyện gì, thì cô đều không thể tập trung vào chuyện đó được.
10 Khi Tư Gia Di không vui, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được điều đó. Có người đoán được nguyên do, tốt bụng an ủi cô: “Đừng lo chuyện lễ phục, đổi một bộ khác là được.
11 Vì bộ phim mới của đạo diễn Bành, Tư Gia Di lại phải học hút thuốc, học cách chơi mạt chược, học nói giọng Tô Châu. Ngay cả cách đi đứng ra sao, cách xỏ tất chân như thế nào, cả cách cởi cúc áo sườn xám cũng phải học.
12 Sau đêm hôm ấy, Phương Tử Hằng không còn đến làm phiền cô nữa. Diêu Tử Chính cũng không liên lạc lại với cô lấy một lần. Thế giới của cô lập tức trở nên bình yên.
13 Tư Gia Di hoàn toàn không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này thế nào, nhất là khi người đàn ông này đang ngủ say ngay trước mặt cô. Cô ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu, sau đó xốc chăn nhích người xuống giường.
14 Cánh cửa phòng bếp đối diện cửa chính hé mở khiến mùi thức ăn từ trong bay ra, Diêu Tử Chính nghiêng đầu nhìn vào đã thấy một bàn đầy thức ăn. Anh khẽ chau mày bước vào nhà, quả nhiên nhìn thấy có người ngồi trong phòng khách.
15 Tiếng nước tràn ra khỏi bồn tắm khiến Tư Gia Di đang mơ hồ bỗng dưng tỉnh táo lại. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đúng như anh nói, anh làm mọi chuyện là vì em, vậy thì được rồi, em có thể cam đoan với anh, từ này về sau cắt đứt mọi quan hệ với Phương Tử Hằng.
16 Tư Gia Di dường như nghe thấy âm thanh sụp đổ. Bức tường thành trong lòng cô lúc này sụp đổ ngay trước nụ cười tươi của anh. Người lớn trong nhà đã làm cơm tối xong xuôi, chỉ còn chờ các cô trở về.
17 Diêu Tử Chính lấy chìa khoá mở cửa, một bóng dáng cô gái nhỏ bé vội vã chạy đến nghênh đón anh. Nhìn bộ dạng vội vàng đến mức không kịp xỏ cả dép lê của cô, Diêu Tử Chính cười cười định ôm vai cô: “Vội vàng đón tôi thế à?”Không ngờ lại bị cô né qua, cô thò đầu nhìn thứ gì đó anh mang về: “Anh mua đồ ăn về à?”“Vẫn chưa ăn tối à?”“Hôm nay ngủ cả ngày, chẳng muốn làm gì cả.
18 Lúc Tư Gia Di sắp rẽ vào khu phố nhà mình bỗng phát hiện có một chiếc xe đi theo phía sau. Chiếc xe kia càng tiến sát, Tư Gia Di lại nhấn chân ga. Nhưng tình hình giao thông không tốt lắm, muốn đi nhanh cũng chẳng hơn được bao nhiêu, đành dẫn chiếc xe phía sau đi lòng vòng.
19 Diêu Tử Chính chạy xe đến thẳng vùng ngoại ô. Di động của Tư Gia Di từ ngày gặp chuyện không may đã bị anh tịch thu, trong biệt thự cũng không lắp đặt máy bàn.
20 Tư Gia Di chuyển tiền vào tài khoản của Phương Tử Hằng, không tới năm phút sau đã nhận được điện thoại của anh. “Gia Di, cảm ơn…”Khác với âm thanh kích động đến nỗi run rẩy của Phương Tử Hằng thì giọng nói của Tư Gia Di lại bình tĩnh như nước: “Năm đó, tôi vì kéo Diêu Á Nam ra khỏi phòng của tên háo sắc có tiền có thế kia, nhất thời xúc động lấy bình rượu đập hắn, hắn liền sử dụng mối quan hệ để cấm túc tôi cả một năm, trong một năm đó, ngay cả người đại diện cũng chẳng thèm để ý tới tôi, thì càng khỏi phải nói tới thái độ của ông chủ đối với tôi có bao nhiêu tồi tệ, lúc đó Phó Dĩnh còn thảm hơn tôi, tôi không thể nào xin cô ấy giúp đỡ được, đây gọi là bạn bè trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, tôi biết trong những người đó chỉ có anh là chịu giúp tôi, đi khắp nơi nhờ cậy người ta, chỉ vì có thể đưa tôi lên màn ảnh nhiều hơn một chút, không biết anh phải nhìn sắc mặt của bao nhiêu người, thậm chí anh còn lén lút lấy danh nghĩa của tôi để gửi tiền cho gia đình tôi, giúp tôi duy trì một chút tự tôn cuối cùng.