1 Nơi này là quán cà phê đối diện Tổng bệnh việnquân y, tùng xanh vây chung quanh, toàn cảnh xanh mướt u nhã, cũng khá có phong cách, hoàn toàn mang kiểu dáng phong cách Tây u.
2 Tề Giai Kỳ chơi xong một ván ‘trái cây Ninja’, để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Hựu An bọc chăn nằm ngay đơ bên cạnh, đẩy cô một cái: "Này! Hựu An, hôm nay là Chủ nhật, sáng mai nghỉ phép, có tính toán gì cùng bác sĩ Trần của chúng ta không? Nhưng mình nói trước, mình trời sinh đã làm cái bóng đèn rồi, hai người các bạn đừng hòng bỏ rơi mình, đi lãng mạn một mình.
3 Như Tề Giai Kỳ nói, khóc một trận, say một trận, cuộc sống còn phải tiếp tục, ngươi thất tình, thế giới không thất tình. Hứa Hựu An chỉ là một người không đáng kể trên thế giới này mà thôi, cô thất tình không có mấy người quan tâm.
4 Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi động. Cho đến khi không nhìn thấy hình bóng xe Jeep, cô mới từ góc tường đi ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà đi tới.
5 Mấy ngày mưa khiến cho địa hình vùng núi Tùng Lâm vốn phức tạp, càng thêm phức tạp khó đi. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, bởi vì mưa bụi cùng độ ẩm, mà nhiệt độ cực thấp.
6 Một tiếng cười nhẹ truyền đến, Hựu An và Trần Lỗi cùng quay đầu, Trần Lỗi lập tức đứng nghiê ngắn: "Chào thủ trưởng. " Hựu An không khỏi liếc Chu Tự Hoành một cái, người đàn ông này vẫn núp ở bên tường phía sau, không chút kiêng kỵ mà nghe lén.
7 "Hựu An, quan quân tới đón cô lúc sáng sớm là ai, tôi chỉ nhìn lướt qua gò má, đã thấy đẹp trai muốn chết rồi, câu nói kia như thế nào nhỉ, đẹp như điêu khắc, hình dáng sắc sảo mạnh mẽ nam tính lại có cá tính.
8 Chu phu nhân nằm mơ cũng không nghĩ đến, hơn nửa tháng trước buộc con trai lớn xem mắt, con còn một mực từ chối, mới qua mấy ngày, chợt dẫn theo tiểu nha đầu về nhà, há mồm đã nói muốn kết hôn.
9 Trong nháy mắt Chu Tự Hoành nắm bàn tay nhỏ bé này, liền cảm thấy như nắm toàn thế giới. phải là người đàn ông lãng mạn gì, thế nhưng một khắc này, nội tâm anh thật muốn đem nha đầu này đưa vào trong thế giới của anh, cô là của anh, bắt đầu từ hôm nay, cho đến cả đời.
10 Hựu An gắp một viên sủi cảo lớn nhét hết vào trong miệng, quai hàm phập phồng hỏi Chu Tự Hoành: "Ưm. . . . . . Em nói cho anh biết. . . . . . Em thích ăn sủi cảo nhân tôm lúc nào?"Chu Tự Hoành lấy bình thuỷ đổ ra nửa chén canh sủi cảo đưa cho cô: "Lúc ăn đừng nói chuyện.
11 Chu phu nhân cũng biết quan hệ của mẹ con Hựu An rất xung khắc, nhưng dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn, phải ngồi xuống có tiếng cũng có miếng ăn một bữa cơm, thích thú cười hoà giải: "Hựu An, ngồi bên cạnh dì này.
12 Bởi vì lời tuyên bố như mệnh lệnh này của Chu Tự Hoành mà cả hôn lễ, Hựu An đắm chìm trong thấp thỏm cùng chờ mong. Hựu An biết, từ một khắc khi gặp Chu Tự Hoành, cuộc đời của cô như được sinh ra lần nữa.
13 Dù chuẩn bị đầy đủ trước, lúc Chu Tự Hoành chân chính tiến vào, vẫn có chút đau như cũ. Chỉ là một ít đau đớn này, rất nhanh bị cảm giác trống rỗng thay thế.
14 Hựu An phải thừa nhận, mình chó ngáp phải ruồi gả cho ông xã vô cùng mê người, cô giống như đào được mỏ kim cương. Hựu An nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, còn cái gì mà người đàn ông này không am hiểu.
15 Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, người anh em phía dưới nhanh chóng căng to gấp đôi. Hựu An thậm chí có thể cảm thấy cảm giác cứng rắn nóng bỏng, giống như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, vội rút tay ra ngoài.
16 Khó lắm mới xức thuốc xong, cả người Chu Tự Hoành cũng không khỏi đầy mồ hôi, vỗ vỗ đầu cô dâu nhỏ, vào phòng tắm đi tắm. Hựu An uất ức nháy mắt mấy cái, người đàn ông nhà cô chắc chắn đang tức giận, anh không hôn cô, cũng không nói lý với cô.
17 Giai Kỳ gắp tôm viên bỏ vào đĩa của Hựu An: "Hựu An, không phải là mình nghiêng về phía anh trai Đông, nhưng bạn thật không công bằng với anh ấy. Bạn biết không, mẹ bạn gả cho cha anh ấy cũng không phải là lỗi của anh ấy.
18 Hựu An cũng hận là mình không nhìn lầm, nhưng bóng dáng cao ngất kia của ông chồng nhà cô, muốn nhìn lầm cũng thật sự không dễ dàng. Hơn nữa, toàn thân còn mặc quân trang, trong đám người đặc biệt chói mắt.
19 Lưu Kim Yến liếc nhanh qua Hựu An rồi nói: "Yến Tử, không phải mẹ đã nói với con sao? Chú Chu không phải là ba con, không được gọi bậy, đây là dì Hứa, mau chào dì đi.
20 Hựu An giận điên lên, dù khi còn bé cô bướng bỉnh không có giới hạn, ba cô cũng luyến tiếc không mắng cô, chứ đừng nói là đánh đòn, còn là cởi quần đánh đòn, loại khuất nhục này thực không thể chịu.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Phụ, Xuyên Không
Số chương: 19