1 Trường trung học Trung Văn là một trong những trường cấp 3 trọng điểm của thành phố A. Hôm nay là ngày hội của các nhà giáo và cũng là ngày trường Trung Văn chọn làm ngày kỷ niện 30 năm thành lập trường.
2 Trần Hiểu Hân thay bỏ bộ áo dài trắng bằng bộ đồng phục thường ngày, cảm giác của cô thấy dễ chịu hẳn. Tháng này lớp cô đến phiên nhận nhiệm vụ trực vệ sinh , nên cả lớp phải ở lại thu dọn sân trường.
3 Đang giờ cao điểm, dòng xe lưu thông trên đường rất đông, nhìn dòng xe chuyển động từng chút một khiến cho Triệu Khôi Nguyên cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
4 Tiếng trống gõ dài vang vọng báo hiệu tiết cuối cùng cũng kết thúc, đám học trò nhao nhao như ong vỡ tổ. Mọi tiếng động cùng giọng nói nhí nhéo của đám học trò kéo nhau về khác hẳn với sự tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng tiếng rít của phấn cọ trên bảng cách đây vài phút.
5 “Chát” Tiếng bóng chạm mặt sàn gỗ vang lên, cùng tiếng bước chân chạy. Quả bóng sau khi tiếp đất, nảy mấy cái rồi lăn nhẹ ra khỏi sân. Vũ Thanh tiếp được quả bóng đang lăn về phía mình, anh nâng quả bóng lên rồi làm động tác ném.
6 “A… Đại ca đã trở lại” Tiếng bọn con trai hò hét khiến Mai Phương đang lui cui với mấy thùng nước phải ngoảnh mặt lại. Tiếp theo đến lượt cô bé kích động quay ra lay lay vai Hiểu Hân.
7 Bọn trẻ con đang háo hức theo Khôi Nguyên xem cái bất ngờ anh dành cho chúng. Khôi Nguyên đã hì hụi từ đầu giờ chiều, trèo lên cây đa để buộc cho chúng một chiếc xích đu.
8 Bến xe buýt lác đác vài người đứng đợi, Hiểu Hân ngồi đợi xe tầm mắt buồn chán ngước lên nhìn từng giọt nước mưa còn đọng lại trên mái giỏ xuống vũng nước trước mặt, tạo nên những vòng tròn nhỏ lan ra rồi biến mất.
9 Sau lần cùng Vũ Thanh cho cô bé đi nhờ xe đó, mỗi lần đi qua con đường này anh lại bất giác chú ý đến bến xe buýt đông ghẹt những tà áo trắng đợi xe đến trường.
10 Hiểu Hân vừa vào đến phòng tập đã bị Mai Phương kéo tay chạy ra sân tập chỉ chỏ. “Này chúng ta có huấn luyện viên mới đấy! Cậu nhìn xem, phong độ cực kỳ.
11 Vũ Phong ngồi bệt xuống sàn tập, nhận lấy chai nước và khăn từ một cậu bạn trong đội. Đưa chai nước lên miệng nhưng ánh mắt vẫn không dời chiếc bàn nơi Hiểu Hân ngồi.
12 “Con chào bà ạ!” “Rào…” Một vạt nước lạnh bị hắt về phía Hiểu Hân. “Con gái con đứa, đi học đến giờ này mới chịu về. Nhà này là cái nhà trọ của mày chắc.
13 Đeo tai nghe nên Hiểu Hân không hề biết có người đang gọi, đến khi có người lay vai Hiểu Hân mới biết. Tháo tai nghe ra, Hiểu Hân nhìn về phía người đang lay mình.
14 Khôi Nguyên cầm đồng hồ bấm tốc độ cho lượt chạy của từng người. Anh đã mượn đường chạy ngoài sân bóng và các rào chạy của đội điền kinh để tạo chướng ngại cố định cho cả đội luyện tập.
15 “Hân à ngủ chưa em?” Đang nằm đọc sách, Hiểu Hân nghe thấy Ngọc Trúc gõ cửa gọi. Hiểu Hân liền đứng dậy ra mở cửa phòng. “Ah! Mặt bị sao vậy?” “Hôm nay em bị bóng đập trúng ấy mà.
16 Hiểu Hân ngồi ngoài ban công ngắm khu phố về đêm, đêm nay là giáng sinh nên một số căn hộ vẫn bật đèn sáng, trên đường thỉnh thoảng có vài tốp người qua lại nói cười trong đêm muộn.
17 “Trung Văn chiến thắng! Trung Văn vô địch!” Các cổ động viên trường Trung Văn sung sướng hét lên khi đội tuyển có một chiến thắng đẹp. Mặc dù là trận khởi đầu nhưng việc dẫn điểm trước cũng khiến ọi người tin đội tuyển Trung Văn có thể vượt qua vòng loại.
18 “Con xin phép bà và cậu cho em Hân tối nay đi chơi với con nha. ” Mọi người trong gia đình Hiểu Hân đang dùng bữa tối, nghe thấy lời đề nghị của Ngọc Trúc liền dừng đũa nhìn lên.
19 Hiểu Hân bị sặc, ho đến chảy nước mắt. Bên cạnh Thu Giang cũng vỗ lưng giúp cô. “Sao tự dưng lại ho dữ vậy, có sao không em?” Hiểu Hân ngẩng lên lấy khăn giấy lau nước mắt nói.
20 Khôi Nguyên đứng trong cabin xe truyền hình lưu động theo dõi toàn cảnh nhạc hội qua các màn hình. Thấy công việc đã ổn thỏa Khôi Nguyên mới yên tâm rời đi, trước khi đi không quên cảm ơn ban biên tập đang làm việc.