1 “Lúc nào em mới dẫn anh đến ra mắt ba mẹ em?”
Dưới ánh mặt trời ngày thu, bóng cây loang lổ, trong sân trường nhộn nhịp, một đôi tình nhân nhỏ hình như đang cãi nhau.
2 Được khen ngợi đương nhiên Tranh Phù cảm thấy rất vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao ánh mắt Hạ Lan Thấm khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
“Tranh Phù đang học đại học à? Học trường nào?”
Hạ Lan Thấm mất con, nên càng hâm mộ khi anh trai có cô con gái xinh đẹp như thế.
3 “Anh, em muốn Tranh Phù đẻ giùm. Tranh Phù xinh đẹp, lại thông minh, tin rằng đứa trẻ mà con bé sinh ra cũng sẽ thông minh. ”
Hạ Lan Thấm quyết định phóng tay một lần, coi như mình vi phạm luôn luân thường đạo lý.
4 Đến nhà cô nhỏ một tuần, Tranh Phù giờ mới hiểu được sự cô độc của cô.
Một căn biệt thự to như vậy, trừ người làm thì chẳng có ai tới. Người làm trong nhà chủ trong đến thân phận chủ tớ hay sao mà cũng rất ít nói chuyện.
5 “Anh về rồi à, nhất định làm cả ngày mệt mỏi rồi, để xem xới cơm giúp anh. ”
Cuối cùng Tranh Phù cũng có thể ngồi xuống, sau đó lại thấy cô nhỏ đứng lên, bận rộn xới cơm cho dượng, lại bận bịu gắp thức ăn.
6 Tranh Phù không sợ, cũng không thừa nhận là mình sai.
Cô biết tôn trọng trưởng bối, nhưng cũng muốn trưởng bối trân trọng tiểu bối này, trưởng bối không coi ai ra gì không đáng để cô tôn trọng.
7 Hiển nhiên, thượng đế đã bỏ rơi Hạ Lan Thấm, Tranh Phù cũng không nghe thấy tiếng gọi tha thiết của cô nhỏ.
Đứng trước cửa thư phòng mà bình thường vẫn xông thẳng vào, Tranh Phù bắt đầu muốn rút lui.
8 Ngày hôm đó, Hạ Lan Thấm luôn nghi ngờ tâm tình không yên, không biết Triệu Hành Uy đối xử với Tranh Phù thế nào.
Nhưng cô ta phát hiện Triệu Hành Uy không trách Tranh Phù tự tiện xông lên lầu ba, hơn nữa từ ngày đó gần như mỗi ngày đều đúng giờ trở về dùng bữa tối.
9 Tranh Phù không rõ vừa xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Lan Thấm đứng cách đó không xa lại nhìn thấy rất rõ.
Nhìn bóng dáng ông xã gần như chạy trối chết, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Tranh Phù, cô ta không tự chủ nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi.
10 “Hành Uy, đã lâu không gặp. ”
Hồ Địa Hưng thấy Triệu Hành Uy trở về, lập tức nhiệt tình chào hỏi, chỉ tiếc đáp lại anh ta chính là cái gật đầu không nóng không lạnh quen thuộc.
11 Tranh Phù phát hiện, từ sau bữa cơm này, Triệu Hành Uy lại bắt đầu mỗi ngày đều về nhà dùng cơm.
Còn cô mỗi ngày nghĩ hết biện pháp tạo thời gian cho Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy ở chung nhiều hơn, rồi mới tìm tất cả biện pháp phá vỡ cái than mặt của Triệu Hành Uy.
12 Giống như thường ngày, Tranh Phù cầm cốc sữa nóng Hạ Lan Thấm đưa tới. Đây là thói quen từ nhỏ của cô, trước khi đi ngủ nhất định phải uống một cốc sữa.
13 Trong phòng là mồ hôi và tiếng rên rỉ đan xen, mà cách một cánh cửa Hạ Lan Thấm lại khóc khô nước mắt.
Nghe tiếng kêu khàn khàn không ngừng truyền ra, không cần nhìn cô ta cũng biết chồng mình đang làm gì.
14 Toàn bộ người hầu đều phát hiện, biểu tiểu thư luôn lạc quan sáng sủa mỗi ngày đều cười tủm tỉm bỗng dưng thay đổi. Tiên sinh của bọn họ bắt đầu mỗi ngày đều về sớm, phu nhân dường như muốn lấy lòng nên nói chuyện cùng biểu tiểu thư mỗi ngày.
15 Đến nay, Triệu Hành Uy còn không dám tin câu trả lời ngày ấy của Tranh Phù.
Cô thật sự tha thứ cho anh, hoàn toàn quên chuyện này đi. Cô và Hạ Lan Thấm có vẻ lại khôi phục vẻ thân thiết như trước kia, vẻ nghịch ngợm và sáng sủa của ngày xưa lại về trên mặt cô.
16 Ngày bình thường lại khôi phục, Tranh Phù vẫn sẽ thỉnh thoảng đấu võ mồm cùng Triệu Hành Uy, còn có thể tạo cơ hội cho Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy, rồi lại mang con chó nhỏ đi chơi.
17 Ở nhà rảnh rỗi cho tới trưa, Tranh Phù phát hiện thật sự không cần nhúng tay vào chuyện gì.
Cô nhàm chán gọi điện cho bạn bè, nhưng các bạn đều nói bận, đều bận phỏng vẫn tìm việc.
18 Lúc Hạ Lan Thấm và Tranh Phù bước vào công ty “Thiên Long” thì nhận được vô số ánh mắt chú ý của những người khác. Còn thư ký của Triệu Hành Uy đã chờ ở phía trước, nhưng Tranh Phù cảm thấy thái độ của cô ta có vẻ như có chút ngạo mạn.
19 Triệu Hành Uy vừa họp xong đi ra, phía sau còn có rất nhiều chủ quản của công ty đi theo, lại nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn trước cửa phòng làm việc của mình.
20 Tranh Phù phát hiện bị thương cũng có chỗ tốt, tỷ như cô nhỏ càng thêm yêu thương cô, lại tỷ như dượng càng ngày càng dung túng cô.
Nhàn nhã dùng tay trái cầm một miếng dưa hấu lên ăn, vừa dùng ngón chân lật giở tạp chí, giờ phút này Tranh Phù vô cùng thích cuộc sống kiểu này.