21 Đầu tiên Triệu Hành Uy đưa Tranh Phù cùng Hạ Lan Thấm tham quan phòng trưng bày đá quý, bên trong chủ yếu là những loại đá quý kinh điển do công ty “Thiên Long” có được từ khi thành lập đến nay.
22 Dọc đường đi Tranh Phù không ngừng nhìn hai vị đại nhân bên cạnh, cô nhìn thấy mặt Hạ Lan Thấm có vẻ như hơi ửng đỏ, mà Triệu Hành Uy cũng không có biểu tình chán ghét, 2 người bọn họ giờ phút này chỉ cách nhau có mấy mm, đi vài bước là có thể chạm vào nhau.
23 Tranh Phù phát hiện Hạ Lan Thấm rõ ràng không còn vẻ buồn bực không vui như trước kia nữa, trên mặt bắt đầu mang theo nụ cười nhẹ tự nhiên.
Có lẽ là do công lao của cô ngày ấy kéo cô nhỏ đến công ty của Triệu Hành Uy, lại còn cường điệu thân phận của cô nhỏ, trả lại cho Từ Hi một gây.
24 Bởi vì tay Tranh Phù bị thương, sớm định ngày phẫu thuật nhưng lại chậm chạp không tiến hành. Đến tháng mười, băng gạc trên tay cô cũng được tháo. Miệng vết thương kết vảy, thường xuyên bị ngứa thật sự rất khó chịu, nhưng cô lại không thể gãi.
25 “Điều khiến dượng ghét cô cháu không phải vì cô ấy bỏ thuốc, mà là có nguyên nhân khác. ”
Triệu Hành Uy từ từ ngồi trở lại ghế dựa, lại một lần nữa dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
26 Buổi nói chuyện phiếm đêm hôm đó, cuối cùng Tranh Phù quy ra kết luận, yêu là ma quỷ!
Hạ Lan Thấm yêu Triệu Hành Uy như thế, kết quả lại làm ra nhiều chuyện kinh thế hãi tục, nếu không phải là bị ma quỷ ám thân, thì cũng đã biến thành ma quỷ.
27 Nhận tách cà phê Từ Hi bưng tới, Tranh Phù cố ý giả bộ không cẩn thận để vài giọt cà phê bắn lên tay.
“A, nóng quá!”
Bởi vì nóng, Tranh Phù lập tức buông tay, tách cà phê vừa vặn đổ hết lên người Từ Hi.
28 Hạ Lan Thấm nhìn tất cả những chuyện xảy ra, bao gồm Triệu Hành Uy tức giận, cùng động tác dịu dàng đỡ Tranh Phù của anh.
Nhìn Từ Hi rời đi, lại nhìn về phía Tranh Phù đang kêu đau, trong lòng Hạ Lan Thấm ngũ vị tạp trần.
29 Tranh Phù lẳng lặng nhìn cửa sổ xe, trên cửa sổ xe màu xanh đen xuất hiện một nửa bên mặt không một chút biểu tình.
Thở dài, cô rất muốn nói kỳ thực cô có thể tự về, mông cũng không còn đau nữa nên cô rất muốn ra ngoài đi dạo loanh quanh.
30 “Dượng, rất buồn cười sao?”
Tranh Phù chớp mắt sát lại gần anh hơn một chút.
Triệu Hành Uy vẫn cười, cũng nhún nhún vai giống như Tranh Phù, nhìn thẳng vào cô.
31 Thấy quan hệ của Tranh Phù và chồng càng ngày càng tốt, Hạ Lan Thấm thật sự không biết nên dùng cảm giác gì để hình dung tâm tình của mình. Trong lòng cô ta đang giằng co, ác ma đang dần ăn mòn lý trí của cô ta.
32 Lúc Triệu Hành Uy chạy lên tầng cao nhất, đã thấy cây xa cúc như hòa làm một với Tranh Phù.
Dưới bóng đêm, cô ôm đầu gối ngồi trên thảm cỏ, dáng người cũng đung đưa qua lại giống cây xa cúc.
33 Triệu Hành Uy nhanh chóng lên lộ tuyến cùng thời gian du lịch, điều này làm Tranh Phù thật kinh ngạc.
Đến nỗi chuyện giữa hai người đêm hôm đó có vẻ như quên luôn, ít nhất Tranh Phù hoàn toàn ném ra sau đầu.
34 Một khi Tranh Phù chìm trong tình yêu với cổ kính, cô hoàn toàn bất chấp hai vị đại nhân phía sau có phản ứng gì, sôi nổi tiêu sái đi phía trước.
Triệu Hành Uy tạm thời quên mất xao động vừa rồi, không có biểu tình đặc biệt gì đi theo Tranh Phù, mà Hạ Lan Thấm lặng lẽ theo sau anh.
35 Tranh Phù tự nhận nhường lại thế giới hai người cho Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm, giờ phút này cô an tâm một mình dạo bước trên con đường nhỏ lát đá.
Nhìn thỉnh thoảng có con thuyền nhỏ qua lại trên sông, cô lại thả chậm bước chân cẩn thận cảm nhận khoảnh khắc yên tĩnh khó có được này.
36 “Cháu là con gái của Hạ Chí Kỳ?”
Lặng yên hồi lâu, Kỳ Hàn Dạ cuối cùng đã mở miệng. Vừa rồi ông ta vẫn cảm thấy cái tên Hạ Tranh Phù này rất quen thuộc, cuối cùng nghĩ tới cô con gái duy nhất của Hạ gia ở Thượng Hải hình như là tên này.
37 Chuyện mà Tranh Phù chán ghét nhất, là mỗi sáng sớm phải cùng hai đại nhân ăn sáng. Bởi vì cô luôn bị Triệu Hành cưỡng bức ép ăn điểm tâm, nhưng cô thật sự ăn không vô mà!
“Dượng, cháu thật sự no rồi, thật đó!” Vắt hết óc nghĩ cách, rốt cuộc còn có đề tài gì có thể trốn tránh một chén nhỏ thoạt nhìn còn lớn hơn mọi ngày trước mặt kia.
38 Hạ Lan Thấm núp ở phía xa trơ mắt nhìn chồng mình hôn say đắm cháu gái của mình, dù anh đưa lưng về phía cô ta, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh.
39 Ngày mai là ngày dự kiến làm phẫu thuật, Tranh Phù vốn tính đi ngủ sởm, trước khi ngủ lại được Hạ Lan Thấm lấy danh nghĩa quan tâm đưa cho một chén canh gà.
40 Tranh Phù ôm chặt chăn, ngơ ngác nhìn gian phòng xa lạ.
Ai có thể nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô vừa mở mắt ra đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, lại còn nhận ra mình đang trần trụi nằm trong lòng dượng?
Thậm chí cô còn không dám kéo chăn ra, không dám nhìn những dấu vết màu hồng trên thân thể.