1 Đối với gã Tịch Duệ Nam này, mình phải tiểu nhân như vậy, phải nhỏ mọn như vậy. Trước đây anh ta cậy nhà có tiền chẳng coi ai ra gì, muốn gì được nấy.
2 Tịch Duệ Nam phớt lờ cô, vờ như chẳng nghe thấy gì, nhanh chóng rời đi. Ánh đèn neon di chuyển trên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của anh, khiến thân hình rắn rỏi, khỏe mạnh của anh hiện lên vô cùng rực rỡ.
3 Cô đã từng nói, nếu Tịch Duệ Nam thực sự sa sút, cô sẽ khiến cho cuộc sống của anh ta càng khó chịu đựng hơn. Bây giờ cô đã thành công rồi, nhưng nhìn thấy anh ta chịu đựng đai khổ như thế này, trong lòng cô lại không cảm thấy được xả giận và sung sướng giống như trong tưởng tượng.
4 Cả đêm Bạc Hà không ngủ ngon. Cô mơ mãi, trong giấc mơ đều là Tịch Duệ Nam, Tịch Duệ Nam của thời niên thiếu. Áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ. Hương bạc hà thanh mát.
5 Bạc Hà vẫn luôn cảm thấy Tịch Duệ Nam trông hơi quen, hình như đã từng quen biết, hay từng gặp ở đâu, nhưng làm thế nào cũng chẳng nhớ ra được…Tịch Duệ Nam cảm thấy Bạc Hà – cái tên này nghe khá quen tai.
6 Bố mẹ luôn coi cậu là trẻ con, cậu không biết giữa họ đang xảy ra chuyện gì, mà họ cũng chẳng nói với cậu. Ăn tối xong, Tịch Duệ Nam về phòng làm bài tập như thường lệ, nhưng cậu ngồi ngây trước bàn học cả nửa giờ mà vẫn chẳng viết được chữ nào.
7 Tịch Duệ Nam mỉm cười, bao nhiêu ngày nay, đây là nụ cười đầu tiên của cậu. Khóe miệng cong cong hơi nhếch lên, đây là nụ cười nhẹ nhàng,giống như ánh mặt trời xuyên qua màn sương dày đặc trong ngày đông.
8 Như khóm hoa bất ngờ nở rộ, cảnh xuân ngập tràn nước mắt, đẹp đến mức khiến người ta kinh động tâm phách. Tịch Duệ Nam khẽ run lên, từ chân tóc đến đầu ngón tay như có một dòng điện chạy qua rồi lan tỏa khắp toàn thânMỗi tế bào, mỗi mạch máu, mỗi sợi tơ trong cơ thể đều bị chấn động.
9 Vào thời khắc hai bờ môi chạm vào nhau, họ đồng thời chấn động. Thế giới trong chớp mắt trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của nhau, chỉ có thể cảm thấy bờ môi ấm áp của nhau.
10 Đây là lời trao đổi cuối cùng của Bạc Hà và Tịch Duệ Nam trong thời niên thiếu,buổi sáng sớm của ngày đông này, ánh mắt và lời lẽ giữa hai người còn lạnh lẽo, tê buốt hơn cả gió mùa đông bắc đang thổi.
11 (1). Một câu trong bài từ nổi tiếng của Giá Hiên cư sĩ (Tân Khí Tật) thời Nam Tống. Ý nghĩa của bài từ đó là: Thời thiếu niên, bởi vì không hiểu được dư vị của sầu khổ, viết ra được bài từ mới hay, thường xuyên đăng cao vọng viễn, không sầu khổ mà miễn cưỡng nói có sầu khổ.
12 Bạc Hà cảm thấy mình thật ngu ngốc mới đón Tịch Duệ Nam đến sống cùng, bây giờ thì hay rồi, mời thần dễ tiễn thần khó, anh ta thực sự là ì ra ở đây với cô rồi.
13 Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
14 Ngoài cửa sổ, sắc đêm thâm trầm, bầu trời đêm xanh thẫm. Trong không trung, một vầng trăng tròn giống như gương vàng bay giữa biển xanh. Thế giới yên bình, tháng năm tĩnh lặng, cô và anh thân mật quấn lấy nhau như thành nhất thể.
15 Chỉ bảo trời trong thu đẹp thayThiếu nên chẳng biết mùi sầu, chỉ thích lên lầu, thích lên lầu, vì thơ gượng nói sầu. Mà nay đã tỏ được vị sầu, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, chỉ bảo trời trong thu đẹp thay.