1 Năm thứ nhất. “Chưa sinh sao? Chưa sinh sao?”Nam nhân trung tuổi vừa lùn vừa béo đi đi lại lại, xoa xoa hai bàn tay vào nhau ngày một nhanh, lo lo mừng mừng đến nỗi trên trán tựa như đã lấm tấm mồ hôi: sinh một đứa bé mà lâu như vậy ư???Cổ nhân có dạy: làm con bất hiếu có ba tội, tội lớn nhất chính là không có con nối dõi tông đường.
2 Nguyệt Lạc là trấn nhỏ nhưng không nhỏ chút nào. Nguyệt Lạc là cái tên mà chủ nhân của trấn đã đặt cho nó. Nguyệt Lạc. . . Thanh âm ngân nga mà ám ách đầy ma lực khiến người nghe phải run sợ.
3 "Đến chưa?"Nam tử ngồi ngay ngắn trong tiền sảnh, nín thở hỏi. "Bẩm, nha đầu xấu xí kia đã được mang đến. ”Đám thuộc hạ cứ tưởng chủ nhân muốn trừng phạt Nhị Nhị nên khẩu khí đối với nàng bất kính.
4 Nháy mắt đã ba ngày trôi qua. Phượng Nhị Nhị giờ đã cảm nhận được sâu sắc nổi chua xót của phận làm tì nữ hầu hạ người ta. Hắn ngủ muộn, nàng còn ngủ muộn hơn.
5 Ngày hôm sau. Nắng mới rọi xuống mặt ao, phản chiếu với nước tạo thành nhiều điểm lấp loáng chói mắt, trong phòng cũng tràn ngập ánh sáng. Phượng Nhị Nhị khẽ cựa mình, từ từ tỉnh dậy.
6 Lý Ám Diệp tham lam thưởng thức thân hình nàng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nghĩ đến mỹ nhân có một không hai này chốc lát nữa thôi sẽ thuộc về hắn mà khiến hắn vô cùng vừa lòng!Đây là báu vật trân quý của hắn, kẻ nào động tới giết không tha!Đôi mắt hắn chớp động lóe lên tia sát khí làm người ta sợ hãi.
7 Cứ mỗi khi Lý Ám Diệp phải vội vàng ra khỏi phủ để xử lý công việc là Phượng Nhị Nhị có được một ngày nhàn hạ hiếm hoi. Như là bây giờ, nàng tranh thủ tới Thiên Viện tiểu bên cạnh một cái ao, phơi nắng rồi chuẩn bị ngủ một giấc.
8 . . . . “Vậy ngài muốn thế nào mới chịu tha cho Trần mẹ?”“Có một điều kiện!” Hắn cúi xuống ghé vào tai nàng nói. Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn dám bày trò cợt nhả, tai Phượng Nhị Nhị nóng bừng lên.
9 Địa điểm: Ngàn Hồng Uyển, tại một gian phòng nào đó. Nhân vật: một nữ nhân xinh đẹp, một gã nam nhân gian xảo. “Sao? Ngươi nói lí lịch của nha đầu kia có vấn đề?”“Không sai!” nam nhân tỏ vẻ thần bí, không nói nhiều lời.
10 “Nếu hai ta đều đã muốn…thì sao nàng không đối với ta thẳng thắn một chút?” bàn tay hắn bắt đầu chuyển động trên bộ ngực của nàng. Còn nàng…nàng chẳng thể phán kháng lại hắn dù là lời nói hay hành động…“Ngươi…ngươi bảo sao?”“Còn giả ngốc?!” đôi mắt hắn cụp xuống, hai tay dùng sức gắt gao ôm trọn lấy bầu ngực nàng hàm ý trừng phạt không chút lưu tình.
11 Phượng Nhị Nhị dựa vào đầu giường, sắc mắt tái nhợt. Nàng mệt mỏi quá!Nam nhân đáng sợ này mấy ngày nay nhốt nàng trong phòng, lại không cho nàng mặc quần áo.
12 Phượng Nhị Nhị tỉnh táo bứt người hắn ra, hộc. . . hộc. . . khó khăn lắm mới có cơ hội, không thể “vật lộn” lãng phí được. “Được rồi, được rồi! Dù ngài có hiểu ta thì ta cũng cần phải hiểu rõ về ngài nữa!” nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
13 Cảnh xuân tươi đẹp. Ánh dương chói lọi. Gió xuân khẽ khàng vờn qua cành liễu làm liễu lay động. Cảnh đẹp nên thơ như vậy lại thiếu mất làn xuân thủy. Bởi nước trong ao đã bị chủ nhân nào đó của Lý phủ “giận dữ vì hồng nhan” hệ lệnh tháo hết rồi.
14 Thời tiết thay đổi à?Đứng trước Lý Ám Diệp đang bừng bừng lửa giận, đám người xung quanh không dám nhúc nhích. Sinh tồn của mọi người trong trấn đều phụ thuộc vào hắn, ở đây hắn chính là thần linh…Mà hiện giờ, thần linh nổi giận rồi!Lý Ám Diệp định ôm nàng về phủ “trừng phạt” nhưng…“Á!”“Ối…”Tiếng kêu thảm thiết sau lưng khiến hắn dừng bước, quay lại nhìn.
15 “Sao chàng lại nói cho y biết?” Phượng Nhị Nhị tức giận chất vấn nam nhân trước mặt, “Nếu Ngũ Ngũ có mệnh hệ gì…thiếp…thiếp liền…”“Y là nam nhân của muội muội nàng!”Hắn biết rõ mọi chuyện hơn nàng, nếu không phải đã tỏ đầu đuôi câu chuyện hắn làm sao có thể để một nam tử xa lạ nói chuyện với nàng.
16 Đêm. Trong một căn phòng tại Ngàn Hồng uyển. “Ha ha ha! Cứ nghĩ đến cái cảnh Hồng Tuệ đó phải quỳ lạy cầu xin mà ta lại…ha ha ha!”Nữ nhân không giấu được sự đắc ý sung sướng, cuối cùng ả cũng loại bỏ được một cái gai trong mắt, tiếp sau đó sẽ là…Nam tử một bên say sưa ngắm nữ nhân nhu nhũ, một bên lo lắng nói:“Nàng không sợ Hồng Tuệ nói ra nàng mới là người đứng sau tất cả mọi chuyện sao?”“Ha ha, kẻ hận ả ta nhiều không kể xiết, còn ta lại luôn không màng tranh đấu, ngươi nói xem, mọi người sẽ tin ai?”“Chiêu này của nàng thật cao tay, có thể nói là “nhất tiễn hạ song điêu”, vừa loại bỏ được Hồng Tuệ lại vừa làm lung lay mối quan hệ giữa chủ nhân với nữ nhân họ Phượng kia…”Nhắc tới Phượng Nhị Nhị, nữ nhân nghiến răng:“Đáng tiếc, chủ nhân lại không truy cứu tội lừa gạt của tiểu tiện nhân đó! Chắc chắn là do cái gương mặt đẹp kia!”Ai có thể ngờ rằng nha đầu vô cùng bình thường đó lại nhanh chóng hóa thành thân phận vương công quý tộc, lại còn có một khí chất đại tuyệt tao nhã.
17 “Quận chúa, ngài ấy đi rồi!” Chanh Nhi vụng trộm nhìn qua khe cửa, quan sát một lượt rồi nhỏ giọng nói với Phượng Nhị Nhị. “Ừ!”Nàng lạnh lùng đáp, ý bảo đã biết.
18 Sáng sớm hôm sau. Lý phủ, Phượng các. “Quận chúa, có người tên Hỉ Thước xin gặp ạ. ”Hỉ Thước? (Hỉ Thước là nha hoàn làm việc cùng Nhị Nhị ở chương 2, chương đó ta edit thiếu nên không xuất hiện tên của nha đầu, thỉnh mọi người đọc lại chương 2 nếu không biết Hỉ Thước, ta cũng sẽ sửa lại chương 2 luôn, rất xin lỗi các nàng vì sơ suất này, cúi đầu)Hỉ Thước? Đôi mắt Phượng Nhị Nhị chợt lóe.
19 Tại phòng khách của Lý phủ. Lý Ám Diệp ngồi trên ghế, sắc mặt ngưng đọng, hỏa nộ bừng bừng. Không khí đại sảnh bức bối, mọi người không dám thở mạnh, sợ chọc chủ nhân giận thêm.
20 Tiễn Thất Thất, tâm Phượng Nhị Nhị khó có thể bình tĩnh. Nàng không còn quá lo lắng cho Ngũ Ngũ nữa, nhưng…còn các tỉ muội khác?Đại tỉ tuy trầm ổn, gian xảo nhưng tinh thần trách nhiệm quá cao; Tam Tam tính tình nóng nảy nhưng hay mềm lòng; Tứ Tứ chỉ là con mọt sách; Lục Lục thì quá mải chơi…Ôi!Thật lo lắng!Nàng lo cho các tỉ muội.