1 "Thiệu Vũ, tại sao lại lừa dối em?"
"Anh chính là Thế Thiệu Vũ, là bạn trai của chị Giai Mạn! Đừng nói dối nữa!
"Anh xem em là con ngốc đúng không?"
•
Gió khẽ lay nhẹ mái tóc đen thẳm của người con gái đang ngủ trên một chiếc giường rộng rãi xa hoa.
2 Vũ Giai Hân cảm nhận được có một luồng điện chạy qua cơ thể của cô.
Hắn ta đang sờ nắn bộ ngực mềm mại của cô. .
Thế Thiệu Vũ như bị mê mẩn bởi cơ thể quyến rũ mềm mại của cô gái này, một tay anh xoa nắn bộ ngực mềm mại ấy, tay còn lại từ từ di chuyển đến vùng bụng phẳng lỳ trơn nhẵn, sau đó lại bắt đầu đi xuống.
3 Thế Thiệu Vũ nghe cô nói câu đó, mọi động tác đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên thành một vòng cung, mái tóc màu tím rượu che khuất đi ánh mắt làm người ta khó có thể nhận ra anh đang có cảm xúc gì.
4 Sáng, từng tia nắng hắt qua cửa sổ.
Vũ Giai Hân tỉnh dậy, ngước đôi mắt tinh xảo của chính mình nhìn về phía chiếc cửa sổ.
- Vũ. .
Khóe môi mềm mại vô thức thốt ra một cái tên.
5 Đương nhiên Vũ Giai Hân biết Lam Hạ Phi chính là muốn làm khó dễ cô, chỉ vì cô không phải con gái ruột của bà ấy, cô còn cảm thấy, bà ấy còn có chút không thích cô nữa là, nhưng cô vẫn không nói gì, tiếp tục cuộc sống hoà thuận trong nhà.
6 Nếu kể về Thế Thiệu Vũ thì khá dài, đơn giản, tiểu sử của hắn rất chi là dữ dội.
Người ta hay truyền tai nhau, vị công tử Thế Thiệu Vũ rất điển trai, khuôn mặt góc cạnh, nói chung là tổng thể khuôn mặt hoàn hảo.
7 Trong đáy mắt Vũ Anh Minh chỉ toàn suy tư, khó để ai có thể nhìn thấu đáo bên trong.
Mặc dù ông chưa tiếp xúc với cậu ta, nhưng, bao nhiêu tiếng xấu đồn xa như vậy, chắc chắn là loại người không tốt đẹp gì!
Chỉ là, đứa con gái của ông.
8 - Cút ngay!
Khoé môi lạnh băng của Thế Thiệu Vũ phun ra hai chữ, tâm trạng vô cùng bực dọc lấy một điếu thuốc parliament có sẵn trên bàn rượu, hít sâu một hơi, như là muốn dùng nó để giải tỏa cơn bực tức vô cớ trong lòng.
9 - Nhớ rồi!
Thế Thiệu Vũ hờ hững nói, cũng không đợi Vũ Giai Mạn ở đầu dây bên kia phản ứng liền hiên ngang dập máy.
Anh đối với cô ta đơn giản chỉ là muốn trêu đùa một chút, không nghĩ cô ta lại bám dai đến vậy a! Phiền phức chết đi được!
Lại còn bảo anh đến ra mắt ba mẹ cô ta?! Nực cười!
Mặc kệ, dù sao đến đó cũng có thể gặp cô gái nhỏ kia, nghĩ đến cô gái ấy, khoé môi lạnh băng không khỏi nhếch lên, chính Thế Thiệu Vũ cũng không biết, hồn vía của mình đã sớm trao cho ai đó mất rồi!
Trong lòng Hạ Ảnh Linh chỉ toàn ủy khuất, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi mà lại.
10 Vũ Giai Mạn nũng nịu dựa vào lồng ngực Thế Thiệu Vũ, đáy mắt chợt loé lên, vừa nghĩ đến ban nãy trong lồng ngực anh là Vũ Giai Hân, trong thâm tâm liền tức giận không ngớt.
11 Vũ Giai Hân cúi đầu thật thấp, hốc mắt có hơi đỏ lên, tim đập liên hồi.
- Được rồi, Giai Mạn. .
Thế Thiệu Vũ đau lòng nhìn hốc mắt đo đỏ của Vũ Giai Hân, anh chủ động đẩy cả thân ảnh mềm mại của Vũ Giai Mạn khỏi lồng ngực của mình, ánh mắt trầm lặng như mực.
12 Thế Thiệu Vũ không kìm được, vươn tay, ôm trọn thân thể mềm nhũn của cô vào lòng, cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, tham lam hít hà mái tóc đen nhánh thoáng thoảng mùi hương nhè nhẹ của cô.
13 - Cho tôi, có được không?
Hơi thở nặng nề bức bối cùng yết hầu khó khăn dịch chuyển, Thế Thiệu Vũ nâng mi, nhẹ giọng hỏi người con gái dưới thân mình.
14 Thế Thiệu Vũ nhíu mi tâm, thực không nghĩ đến Vũ Giai Mạn lại có thể tìm đến vào giờ này. Hắn hiện tại cảm thấy phiền phức, nhiều hơn vẫn là chán ghét.
15 Ánh nắng mai vàng trong phút chốc đã bao phủ lấn át cả một góc phòng, trên chiếc giường kingsize, hai thân ảnh gắt gao ôm lấy nhau, đôi mắt nghiền chặt.
16 - Đau quá. . .
Giai Hân thở dốc, mồ hôi trì trệ. Nằm trên tấm lưng rắn chắc của người đàn ông khiến cô thật sự có cảm giác an tâm, nhưng cơn đau ở chân thì chẳng ổn chút nào.
17 Hai bờ môi mê điệt dán chặt vào nhau, đầu lưỡi Thế Thiệu Vũ thừa cơ cô đang há hốc mồm liền đưa thẳng vào, miết mạnh. Đóa hoa môi bị càn quấy đến sưng tấy đỏ hỏn.
18 Giai Hân điếng người, lồng ngực cô điên cuồng gào thét, mi mắt nặng trĩu. Đây là mơ đúng không? Thế Thiệu Vũ, hắn ta chính là người đàn ông đêm đó sao?
Sự việc này chẳng khác nào tiếng sấm u ám đay nghiến rồi gầm mạnh giữa trời xanh.