41 Ánh mắt của Triệu Huyên rơi vào trên người Tô Mân, lập tức giống như bị dán ở đó, không chịu dời đi, chỉ nhìn chằm chằm Tô Mân. Tô Mân cũng không hề để ý, cô nghe thấy có người gọi chồng cô, chỉ nghĩ là bạn của anh, cho nên sau khi nhìn thoáng qua Triệu Huyên, liền nhìn sang Sở Du ở bên cạnh.
42 Sở Du đang trải ra giường, anh cũng hơi bất ngờ: “Hả? Em thật sự quen biết anh ta ư?”Tô Mân nói: “Không phải, mấy hôm trước có chương trình liên hoan ca nhạc, hình như công ty họ là đơn vị tài trợ chính, đài truyền hình đã làm một bài tin tức cho họ, trong đó có bài phát biểu dài mấy phút của anh ta.
43 Vừa tiếp xúc với bộ ngực cô, anh lập tức tỉnh ngủ. Giống như bị phỏng tay, anh nhanh chóng rút tay lại, Tô Mân không khống chế được cơ thể bèn ngã nhào xuống người anh.
44 Đầu Tô Mân hơi ngửa lên, cô nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn của anh, mặc cho hơi thở nóng cháy của anh từ cổ cô chạy xuống xương quai xanh, rồi dừng lại trước ngực cô.
45 Buổi sáng hôm sau. Tô Mân đưa túi cho Sở Du, anh đã thay đồ xong. Cô dặn anh: “Thuốc đã chuẩn bị rồi, ở ngoài phải chú ý ăn uống, mấy ngày nay trời trở mùa, thời tiết thay đổi thất thường, rất dễ bị cảm.
46 Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, đây điển hình là nhân vật điêu ngoa đanh đá cắn người ở đầu phố, là ai vậy?Tần Phong phản ứng trước, “Bà Tôn? Truyền Liên?”Người bước vào lại có thể là mẹ của Từ Mỹ Quân, Tôn Truyền Liên.
47 Tôn Truyền Liên không ra tay được, bà quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ dáng người cao ráo, cánh tay của bà đang bị kiềm chặt trong tay anh. Giọng nói của Triệu Huyên rất lạnh, “Bà dám động vào cô ấy thử xem!”Giọng nói này lại rất có sức uy hiếp, Tôn Truyền Liên không biết tại sao bị anh dọa sợ, người cũng đứng im tại chỗ.
48 Tô Mân hiếu kỳ hỏi y tá: “Đổi phòng ư? Sao vậy? Không phải chưa đến một tuần thì tôi xuất viện rồi sao?”Y tá trả lời: “Đây không phải là ý của chồng cô sao? Phòng bệnh bên kia chúng tôi đã thu xếp xong cả rồi.
49 Triệu Huyên lại im lặng, chàng trai trẻ thấy anh im lặng, liền biết điều ngậm miệng lại. Cùng một người? Không thể nào, nếu là cùng một người, Tô Mân xuất hiện ở trước mặt anh, và Tô Mân trong tấm ảnh chụp vào hai năm trước hoàn toàn là hai người, một người có thể có thay đổi lớn như vậy không?Nhưng mà, Sở Du là chồng của cô ấy, người làm chồng sẽ nhận nhầm vợ mình ư? Anh vỗ đầu, lại là một tiếng thở dài thườn thượt.
50 Từ Mỹ Quân đẩy cửa bước vào, cô nhếch miệng với Tô Mân trước, nhưng vẻ mặt lại không giống như đang cười, Tô Mân ngồi, cô đứng, đứng trên cao nhìn xuống, nhìn thế nào thì ánh mắt cô ấy cũng có vẻ khinh miệt với Tô Mân.
51 Sở Du đậu xe xong, rốt cuộc anh cũng đi công tác về, anh không biết chuyện mâu thuẫn của hai ngày trước, gọi điện về thì cả Tô Mân lẫn Tần Phong chỉ nói tốt tốt, cho đến ngày thứ ba, Tôn Truyền Liên gọi một cú điện thoại khiến anh như bị sét đánh giữa trời quang.
52 Triệu Huyên đứng ngồi không yên, giống như kẻ mất hồn, anh nhịn không được đến phòng bệnh của Tô Mân ở tầng trệt. Cách cánh cửa thủy tinh, thấy Tô Mân không ở trong phòng, anh nghi ngờ, cô đi đâu? Y tá ở phòng trực nói với anh, hình như bà Sở về nhà rồi mà.
53 Tô Mân và Triệu Huyên cùng ngồi xuống khu vực sảnh nghỉ. Cô có hơi ngượng ngùng: “Anh nghĩ tôi sẽ tự tử à?”Triệu Huyên gật đầu, “Dáng vẻ của cô khi nãy quả thật làm tôi hiểu lầm.
54 Sở Du cảm thấy quái lạ, sao Triệu Huyên lại ở đây? Người này hình như nhiệt tình quá mức với chuyện đời tư của anh, anh không thể không cảm thấy nghi ngờ.
55 Sở Du chần chừ một lát, phòng bệnh ư? Triệu Huyên này thật sự quá nhiệt tình rồi, không phải anh không đủ sức, nhưng không thể nói rõ là cảm giác gì. Anh trả lời Tô Mân: “Không mắc đâu, bên này cũng yên tĩnh, em có thể yên tâm dưỡng bệnh.
56 Tuy rằng bồn tắm lớn khá rộng rãi, nhưng đột ngột chứa thêm một người, mực nước liền dâng cao lên, giống như nhiệt tình sôi trào cũng mãnh liệt sục sôi theo.
57 Ở văn phòng, Sở Du chỉnh lý đơn giản chồng tài liệu trong mấy ngày qua, xem xong hết toàn bộ, nhìn thời gian đã là chín rưỡi. Anh nhớ tới chuyện gì đó, vì thế lấy điện thoại, tìm trong danh bạ một số rồi gọi đi.
58 Sở Du vội giải thích với cô: “Sư tỷ, cô hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy cô xinh đẹp lạnh lùng như giọt sương cho nên mới tặng cho cô danh hiệu như vậy. Tuy rằng Lý Mạc Sầu kia là nhân vật phản diện, nhưng tôi còn nhớ dưới ngòi bút của Kim Dung đã viết về nàng ấy như thế này.
59 Anh gọi lớn “Tiểu Mân”. Bất chấp cô đang không mặc gì, anh phóng qua đó. Tô Mân vừa thẹn vừa tủi, nằm cứng đờ ở đó không cách nào nhúc nhích. Cô vốn định nhân lúc Sở Du còn chưa đến đi tắm một chút, kết quả ở trong phòng tắm bật ngửa té xuống đất, lúc ấy đầu cô đập vào tường ở sau lưng, cú ngã khá mạnh khiến cô ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ngã trên sàn, cô muốn ngồi dậy nhưng hoàn toàn không cách nào động đậy được, trong lúc quýnh quáng liền la lên gọi người.
60 Hai ngày sau. Triệu Huyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to, từng hạt mua to trút xuống mặt đất, biến đám xi măng và nhựa đường chưa trải thành đống bùn, mà màu sắc trên không trung lại khiến người ta sợ hãi, hệt như tấm màn xám xịt, như cái lồng phủ kín cả vũ trụ.