61 Tô Mân nhìn mưa rơi trên đường phố, Sở Du đang đưa cô về nhà, nhưng bên ngoài hết thảy đều xa lạ, con đường đang đi là đường về nhà, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về nó.
62 Bây giờ không phải ở bệnh viện, về nhà rồi, đóng cửa, ở trong phòng ngủ lúc trước, trong lòng anh bỗng nhiên nảy sinh xúc động, rất muốn ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, môi Tô Mân không quá dày, có hơi mỏng, hơi chu ra giống mấy bé gái hát nhạc quảng cáo, cho dù không tô son cũng vô cùng mê người.
63 Sở Du đang dựa vào tường trong phòng nghỉ, cầm ly trà vừa pha xong, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vụ kiện mấy ngày nay. Thượng Cần đi vào rót nước, sau khi rót đầy, cô cũng cầm một ly, dựa vào vách tường bên kia, nói vài ba câu với anh.
64 Tô Mân đang ngồi trên sô pha xem album trước đây của Sở Du với Tần Phong, Tần Phong lật ảnh, đeo kính viễn thị nói cho Tô Mân nghe. Từ tiểu học đến trung học, không tấm nào quên giới thiệu.
65 Tô Mân hơi tò mò, từ sau lưng của Sở Du nhìn Triệu Huyên. Sau khi nằm viện, cô ít tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là người khác phái không quen, bây giờ vừa nhìn thấy anh chàng cao to tuấn tú này, cô liền đỏ mặt, giống đứa trẻ hướng nội không dám gặp người lạ, chỉ thấp giọng chào anh, “Chào tổng giám đốc Triệu.
66 Tuy đó chỉ là một đĩa salad, nhưng để làm được nó thì cực kỳ buồn cười, một cái đĩa bằng sứ trắng, bên trong đĩa để các loại hoa quả, nhưng hoa quả chỉ để trang trí xung quanh đĩa, ở chính giữa đĩa là một nửa trái dưa gang được bổ ngay ngắn, phần thịt dưa đặt úp ở dưới đĩa, bên trên lại trang trí thêm vài miếng dâu tây để làm mắt mũi, nhìn giống con heo đáng yêu được làm từ một đĩa salad trái cây.
67 Sở Du quay đầu lại, vừa quay qua, anh có hơi bất ngờ, người gọi anh lại có thể là anh trai của Từ Mỹ Quân, Từ Hồng Quân. Anh rất bất ngờ, sao lại gặp phải hắn? Anh liền chau mày, tên khốn Từ Hồng Quân này cư nhiên dùng sơn đỏ viết chữ lớn ở hành lang nhà ba mẹ anh, mắng thẳng anh là loại mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa.