1 Trong âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh sáng mông lung không rõ, một đám người nóng bỏng nhảy múa thét chói tai hưng phấn, hết thảy đều có thể liên tưởng đến hai chữ, quán Bar.
2 Nên hình dung thế nào về duyên phận của họ nhỉ? Từ tiểu học đến đại học, cư nhiên có thể luôn trở thành đồng học, từ lúc ban đầu xa lạ, đến bây giờ thân mật, một đường cũng cứ như vậy đi tới.
3 “Học tỷ, chị xác định hôm nay cùng em đi dạo phố, lão đại sẽ không mất hứng?” Viên Ấu Ấu tay phải cầm túi giấy, tay trái nắm tay học tỷ mình sùng bái, lần thứ n lo lắng.
4 Tuy thiếu nhân vật nam chính, nhưng bữa cơm này lại cư nhiên vui vẻ, chủ yếu là Y mẫu cùng Tả Nghiêm tán gẫu thật high. Hai người bọn họ hợp ý đến khó hiểu, rõ ràng tính tình kém đến đòi mạng, nhưng trước nay chưa từng gây gổ.
5 Cô không muốn nghe, không muốn nghe bất kỳ chuyện gì về đêm hôm đó cả. Bởi vì chỉ cần nhắc đến, mọi thứ sẽ ngay lập tức tái hiện trong đầu cô, không dừng được.
6 “Tả Nghiêm, anh say rồi, về nhà đi. ” Cô thở dốc trừng hắn, trong hô hấp đều nồng đậm mùi rượu. Nam nhân này rất tự chủ, cho tới bây giờ chưa từng thích rượu, tại sao hôm nay lại uống thành như vậy.
7 Hôm nay công ty vận chuyển có một vị khách. Thật ra cũng không hẳn là khách, bởi vì khi bà vừa vào cửa, Viên Ấu Ấu đã lập tức giật mình mở lớn miệng, “Lão … lão phu nhân.
8 Từ chiến trường hỗn loạn trở về, Tả Nghiêm vẫn luôn phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ, dọc đường đi chỉ trầm mặc lái xe, không cùng cô ầm ỹ, ngay cả một câu cũng không nói.
9 Trên đời này, người hiểu cô nhất quả nhiên chỉ có Tả Nghiêm. Nhưng là cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cách bỏ trốn. Y Thu Thủy nắm chặt di động ngồi trên máy bay sắp cất cánh đến New Zealand mà bàn tay không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
10 Ngày đi lấy kết quả, hắn lái xe chở cô. Tuy rằng đã sớm biết kết quả, cũng đã nghe bác sĩ chứng thực cô khỏe mạnh, nhưng cô vẫn có cảm giác hơi lo. Hắn nắm tay cô đi qua từng căn phòng, mãi cho đến khi kết quả đặt ngay ngắn trước mặt, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng vô cùng bình tĩnh.