1 "Không biết phân biệt cao thấp, đã vào Phong Nguyệt Lâu còn tưởng có thể trốn? Đem nàng ném vào sài phòng đi, để cho nàng hảo hảo suy nghĩ!"
"Vâng"
.
2 Nghe nữ nhân này nói vậy, nàng đoán có lẽ chủ nhân khối thân thể này lúc nhỏ được vị lâu chủ kia đem về nuôi lớn, Phong Nguyệt Lâu, chẳng lẽ. . . . . .
3 Ngay lúc trong lòng Lâm Nguyệt khẩn trương, người nọ bỗng nhiên thở dài, nói:"Trong lòng con quả nhiên vẫn đang trách phụ thân , lúc trước gặp phụ thân con luôn tự xưng là nữ nhi, bây giờ lại xưng Nguyệt nhi.
4 Trong sách nói, Diệp Khuynh Tuyết trước kia bị tỷ tỷ dòng chính thất cùng cha khác mẹ đẩy xuống hồ mà chết , sau đó một nữ đặc công sống ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên vào thân xác của nàng ta, thế nên Diệp Khuynh Tuyết nhát gan tự ti không còn nữa, thay vào đó là một Diệp Khuynh Tuyết lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán.
5 "Ta vừa kêu người mang một thùng nước ấm đến cho ngươi, nhớ tắm rửa, sau đó bôi thuốc trị thương,một tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi không nên có sẹo !"
Liễu Yến Nhi nhàn nhạt nói, thuận tay cầm một cái bình thuốc nhỏ để trên bàn,rồi bước ra ngoài.
6 Bởi vì Bạch Như Nguyệt không cam lòng trở thành lô đỉnh, lại không chịu tu luyện công pháp Ngọc Nữ Linh Quyết mà dưỡng phụ Bạch Ngọc Điệp đưa cho, cho nên mới chọc giận hắn, sau khi bị trừng phạt bằng roi đến dở sống dở chết, liền bị ném tới sài phòng tự sinh tự diệt.
7 Nếu đây là thế giới bình thường, dựa vào việc bản thân đã từng là bộ đội đặc chủng,có lẽ nàng sẽ dễ dàng trốn thoát. Nhưng đây lại là Tu Chân thế giới, Bạch Ngọc Điệp là người tu chân, nàng bất quá cũng là người bình thường, còn là một nữ tử hai tay trói gà không chặt, muốn chạy trốn càng thêm khó khăn.
8 Nàng nhớ trong sách có nhắc tới hậu viên của Phong Nguyệt Lâu có một trận pháp thiên nhiên vĩ đại, bên trong là một động phủ cổ tu Đại Năng, mà lối vào duy nhất thông với cái động phủ đó lại là một núi giả lớn nằm ở sau hoa viên của Phong Nguyệt Lâu.
9 Bởi vì thân thể vốn yếu ớt lại phải chịu phạt,tuy rằng trong lòng Lâm Nguyệt bất an nhưng vẫn cứ ngủ mê man đến khi bị Liễu Yến Nhi đánh thức.
"Lâu chủ kêu ngươi chuẩn bị cho tốt, chút nữa đến gặp ngài ấy.
10 "Nguyệt nhi, đã cảm thấy tốt hơn chưa?"
Bước qua viện môn,Lâm Nguyệt liền nghe được thanh âm nhàn nhạt của Bạch Ngọc Điệp truyền đến, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn đang đứng khoanh tay đón gió ở trong sân.
11 Trong nguyên tác,Bạch Như Nguyệt mới chỉ có mười ba tuổi,còn là một tiểu cô nương đơn thuần, lại được Bạch Ngọc Điệp nuôi từ nhỏ đến lớn, dù trong lòng có điều oán hận, nhưng nội tâm đối với dưỡng phụ này vẫn có vài phần cảm tình , cho nên “nàng” không hề hoài nghi Bạch Ngọc Điệp có ý đồ riêng hay không , chỉ nghĩ qua loa là dưỡng phụ đem “nàng” tặng cho người khác là có điểm bất đắc dĩ.
12 Hắn không muốn mất Bạch Như Nguyệt, lại không nguyện để Niêm Hoa Lão tổ chiếm tiện nghi, phải nói người mang tư chất lô đỉnh có thể trợ giúp đột phá Nguyên Anh rất hiếm gặp, không nói ở Thanh Châu,dù có lật tung cả cái tu chân giới này cũng chưa chắc có thể tìm ra người thứ hai có Ngọc Tuyết Hương Cốt !
Hắn là tu sĩ có tư chất bình thường, Kim Đan thì không có vấn đề,nhưng Nguyên Anh lại rất khó, nếu muốn đột phá lên Nguyên Anh, cần phải có một cái lô đỉnh như Bạch Ngọc Điệp.
13 Có lẽ không ngờ rằng Lâm Nguyệt sẽ phản ứng như vậy, Bạch Ngọc Điệp nhất thời kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lâm Nguyệt đến thất thần, không ngăn nàng lại.
14 Phong Nguyệt Lâu có diện tích chiếm hơn một trăm mẫu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ,nhưng đối với loại người thường mang thân thể yếu đuối như Lâm Nguyêt, một đường đi tới thật sự là mệt đến ngắc ngư.
15 Bỗng nhiên xuất hiên một biển hoa xinh đẹp rực rỡ chiếm gần ba mươi mẫu, Lâm Nguyệt lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Bây giờ thậm chí nàng còn có chút hối hận, vừa rồi không nên tự cho là thông minh mà chạy tới diễn một tràng tình cảm cha con sâu đậm trước mặt Bạch Ngọc Điệp,nếu như nàng nghĩ kĩ hơn một chút, không bị tình tiết trong nguyên tác hấp dẫn sự chú ý, trực tiếp liều mạng chạy đến hậu hoa viên không phải tốt hơn sao? Dù gì thì ngoài Bạch Ngọc Điệp luôn ở trong nội thất, mọi người ai cũng biết mỗi lần nàng tức giận đều chạy đến đây,như vậy căn bản không bị ai nghi ngờ,Bạch Ngọc Điệp cũng sẽ không tra hỏi.
16 Thời điểm Lâm Nguyệt đang chuẩn bị lao ra ngoài,thân thể bỗng khựng lại, nhìn vật thể màu đen cách đó không xa, biểu cảm trên mặt trở nên cực kì khó coi.
17 Lâm Nguyệt biết bơi, hơn nữa kỹ năng còn vô cùng tốt, nhưng cho dù có tốt cỡ nào đi chăng nữa,thì cũng không thể nào ngừng hô hấp một thời gian dài được.
18 Chứng kiến chiếc nhẫn không gian trong truyền thuyết, Lâm Nguyệt bảo mất hứng là giả, nhưng nghĩ tới nữ chính Diệp Khuynh Tuyết có một nghịch thiên thần khí không gian, nàng chẳng cao hứng nổi.
19 Là của anh thì sẽ là của anh, không phải là của anh có ép cũng không phải chuyện tốt gì, dù sao phúc hay họa chỉ trong ý nghĩ, có phúc quá mức thì tai nạn có lẽ tới ngay.
20 Nhìn thân thể mình hư vô mờ mịt, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ. Vẫn không tránh được kết cục làm vật hi sinh đó sao? Quả nhiên nàng không nên có ý nghĩ kỳ lạ về việc cướp đoạt cơ duyên thuộc về nữ chính, ở trong sách Diệp Khuynh tuyết thuận lợi chiếm được cơ duyên, vốn cũng không xảy ra chuyện như nàng, đổi lại nàng có kết cục khác hoàn toàn.