21 Môn phái Lưu Hương xuống dốc cũng là do thời kỳ thượng cổ nữ tu có thể chất ngọc cố hương tuyết ít dần, còn công pháp chính thống của phái Lưu Hương nếu không phải người có thể chất ngọc tuyết hương cốt thì không thể kế thừa, dưới tình hình vậy, đã có lúc thời thượng cổ như thế chân vạc một phương không ai dám chọc vào phái Lưu Hương dần dần trở thành nếp, trải qua năm tháng vạn năm, do người có thể chất ngọc tuyết hương cốt càng ngày càng ít đi, mãi cho tới vạn năm trước, phái Lưu hương đã triệt để luân lạc bởi lúc ấy giới tu chân có ba môn phái.
22 Trong lòng đã quyết tâm, Lâm Nguyệt không do dự nữa, quyết định tạm thời không rời đi, mà ở lại đây trong động tu luyện.
Hiện giờ mặc dù nàng đạt được truyền thừa, cũng đã trải qua tẩy tủy, nhưng nàng vốn là người thường, nếu hiện tại cứ vậy ra ngoài, nàng không biết có thể tránh được chuyện bị Bạch Ngọc Điệp truy tìm không, ít nhất ở lại trong động này vẫn an toàn.
23 Sao nàng lại quên được phần đặc sắc của bí quyết môn công pháp tu luyện Lưu Hương thiên cổ này chứ. Trong truyền thừa có nhắc tới, lúc tu luyện nhập môn bí quyết thiên cổ Lưu Hương thì nhất định phải chấp nhận hương độc nhập vào cốt tủy tới thống khổ, mà cửa ải này là cửa khó khăn nhất, nếu tẩy tủy thành công, thân thể căn cốt người tẩy tủy sẽ có thay đổi cực lớn, người có tư chất trời cho càng tốt, sau khi tẩy tủy thành công càng thay đổi lớn vô cùng, đối với việc tu luyện sau này càng hiệu quả.
24 Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái đã được ba ngày. Trong hang vẫn yên tĩnh mờ tối, từng giọt nước tí tách rơi từ trên vách đá xuống, phá vỡ sự yên tĩnh trong động.
25 Đây cũng mà mệnh tốt của Diệp Khuynh Tuyết, trên người có ánh sáng của nữ chính, nếu đổi là người khác, chỉ e lúc chạm phải nhẫn không gian thì đã bị cấm chế biến thành tro bụi rồi.
26 Rời khỏi phòng luyện đan, Lâm Nguyệt lại tiến vào Tàng Bảo Các, trong Tàng Bảo các thì lại vô cùng đơn giản, ngoài mấy hộp ngọc bịt kiến ra cũng chỉ có một vài hòm đựng đầy linh thạch, Lâm Nguyệt đánh giá sơ qua một lượt, ước chừng có khoảng mấy vạn linh thạch gì đó.
27 Sợ hắn thì sao? Có trốn được không? Lâm Nguyệt cố ló khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn giấu sau đám cáu bẩn ra, trầm mặc không nói. Bạch y tu sĩ cũng không để ý, hoặc là nói vốn chẳng coi vào mắt, chỉ dùng thần thức quét ngang Lâm Nguyetj một lần, bỗng trên mặt lộ ra mấy phần mừng rỡ.
28 Dù sao Lâm nguyệt thoạt nhìn chỉ là một đứa bé, ma tu không thèm để ý hành vi dữ dội vậy của nàng, cười lạnh mấy cái, túm cổ áo Lâm Nguyệt hóa thành một luồng sáng bay thẳng tới giữa cánh rừng rậm.
29 Răng nanh nhọn ngậm chặt cổ tay ma tu, làm như đứa trẻ giận dỗi không chịu buông ra vậy, thật ra Lâm Nguyệt đang đợi thời cơ, đợi thời cơ ma tu buông lỏng!
Một lát sau, ma tu nhanh chóng chậm lại, xách Lâm Nguyệt vứt lần nữa trên mặt đất, hơn nữa còn tản ra thần thức nhìn quét hoàn cảnh chung quanh một lượt.
30 Ma tu thoát khỏi cơn khốn cực rất nhanh nằm ngoài dự liệu của Lâm nguyệt, cho dù nàng đã cố hết sức chạy trốn, nhưng một tiểu tu sĩ luyện khí bị thương mà muốn trốn khỏi tu sĩ trúc cơ mà nói quả thật là nằm mơ, chỉ thấy trong nháy mắt, ma tu kia đã đuổi theo, Lâm nguyệt chỉ thấy cổ căng thẳng, khuôn mặt dữ tợn của ma tu đã xuất hiện ngay trước mắt.
31 Cuối cùng vẫn phải chết ư? Lâm Nguyệt gần như sắp chết, giờ phút này trong lòng không cam tâm, tâm tình oán hận chợt lóe qua, cuối cùng biến thành giải thoát.
32 Một lát sau, đôi mày nhướng lên, đem một viên đan dược bỏ vào miệng Lâm Nguyệt, sau đó ném Lâm Nguyệt cho một trong những đệ tử thiếu niên, nói, “Diệp Phàm, con mang nó về Yến Thành trước, đợi sau khi nó tỉnh lại thì kiểm tra xem nó có linh căn không, nếu có thì dẫn nó lại!”
“Vâng, sư thúc”
Diệp Phàm tiếp nhận Lâm Nguyệt, thần sắc không đổi khom người chào Quân Tử Huyền, sau đó biến thành luồng sáng quay về.
33 Nói tóm lại, Quân Tử Huyền vốn trong truyện là một nhân vật nam hi sinh, kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn các nam phụ khác là bao, nhưng vào thời điểm hắn chết, Diệp Khuynh Tuyết rất đau lòng, chẳng hề giống như đối với nam phụ khác, hoàn toàn không có tình cảm, chỉ có lợi dụng.
34 Cô gái đó mặc bộ váy áo xanh trắng, thoạt nhìn hơi gầy, mặt nhọn, màu da hơi tái nhợt, ngũ quan thanh tú, điểm hấp dẫn duy nhất là đôi mắt đó, một đôi mắt to trong như nước đen trắng rất rõ, sáng như sao, bên trong bớt chút hồn nhiên xen lẫn mấy phần bền bỉ, lãnh liệt không hợp tuổi.
35 Nhìn đệ tử trên đài tham gia khảo nghiệm kẻ thì hưng phấn, người thì uể oải hoặc không cam tâm, hoặc thấp thỏm, Lâm Nguyệt lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng.
36 Thời gian lặng lẽ trôi, con em các gia tộc kia cũng nhanh kiểm tra xong hết, rồi tới lượt đám người Lâm Nguyệt. Nửa canh giờ sau cuối cùng tới lượt Lâm nguyệt.
37 Còn phần ngụy trang thành tư chết song linh Mộc Hỏa, nàng cũng đã nghĩ kỹ, nàng đã chiếm được truyền thừ phái Lưu hương, trong nhẫn không gian có luyện đan tâm đắc và hư vô chân hỏa của tu sĩ thượng cổ, sau này nàng dĩ nhiên sẽ đi theo con đường luyện đan, mà song linh căn Mộc Hỏa lại là tư chất thích hợp để luyện đan, bởi vậy, sau này tính tới chuyện nàng bị lộ thân phận luyện đan sư, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.
38 “Lâm sư muội, tư chất muội hơi kém chút, sau này cần phải cố gắng hơn nha, nếu có chỗ tu luyện nào không hiểu, có thể tới tìm sư huynh ta đây” Diệp Phàm mang theo Lâm Nguyệt làm việc rất thỏa đáng sau khi nhận lấy ngọc bài thân phận và các vật dụng dành cho đệ tử mới xong, mới dẫn Lâm Nguyệt về chỗ nàng ở, rồi đưa cho nàng một truyền âm phù, dặn, “Đây là truyền âm phù, đợi sau này muội đột phá luyện khí kỳ chỉ cần thực thi ra chút linh lực đã có thể dùng được rồi”
“Vâng, Nguyệt Nhi đa tạ Diệp sư huynh” Thái độ Lâm Nguyệt vô cùng thành khẩn đón lấy.
39 Diệp Khuynh tuyết hai mắt ửng đỏ, chợt lóe lên ác độc, bên môi cong lên cười lạnh. Cứ nghĩ nữ nhân chẳng biết gì kia mà dmas uy hiếp nàng ta sao? Tiếc là các nàng đó có chủ ý sai rồi.
40 Một năm sau.
Bên trong gian phòng đá Lâm Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, hai mắt lóe sáng như sao. Chỉ một năm, nàng đã thành công đột phá tới luyện khí tầng thứ tư đang tiến dần vào luyện khí tầng năm, cũng chính thức bước chân vào luyện khí trung kỳ.