1 > Bụp Bụp Bụp Trên con đường bên bờ sông Hàn, có một đám thanh niên đang tham gia một cuộc hỗn chiến, tiếng đấm đá và những lời văng tục khiến cho những kẻ tò mò nán lại trên đường vây quanh xem trận đánh không cân sức này.
2 “Thầy cô chọn đúng ngày kiểm tra ghê!” [c] Nắng xuyên qua các kẽ lá, tinh nghịch nhảy múa trên những đôi chân vui tươi của các học sinh bước tới trường.
3 > Chiều đến, vầng dương đang rơi dần sau dãy núi, chiếu những tia nắng yếu ớt còn sót lại trên khe cửa sổ. Hành lang bệnh viện vắng lặng như tờ, lấp ló chỉ có vài bóng áo trắng bước đi thật hiên ngang, tiếng dày nện dưới đất phát ra những âm thanh “cộc cộc” nghe thật não lòng, mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi càng làm không khí trở nên ảm đạm, u buồn.
4 Nỗi nhớ mẹ bao nhiêu thì nỗi hận chính bản thân mình bấy nhiêu. Bóng tối chẳng mấy chốc đã tham lam nuốt chửng cả một bầu trời rộng lớn. Thiên Thy lê những bước chân vô định lang thang trên vỉa hè gần con sông Hàn chở đầy gió, mặc kệ cho chúng mạnh bạo thổi bay những vệt tóc ngắn cá tính của cô.
5 [/color]Sau một hồi đi bộ thả rông đầu óc và gặp lại “lũ trẻ trâu” trên đường đầy gió. Thiên Thy cũng đã đến được chỗ mình muốn đến. Là một quán coffee sân vườn.
6 Một buổi tối kết thúc nhường chỗ cho ánh đêm buông màn. Quán đóng cửa, quả là một ngày mệt mỏi, bước chân Thiên Thy lững thững trên con đường cạnh bờ sông Hàn, vừa đi vừa thả hồn vào gió để rồi cái câu hỏi mà không ai có thể trả lời cứ vang vọng trong suy nghĩ của cô, rằng không biết trên thế gian này, có nơi nào là dành cho cô không nhỉ? Câu hỏi được lặp đi lặp lại như một lập trình, càng làm cho chủ nhân của nó trở nên khó chịu, muốn gạt bỏ cái sự cô quạnh này sang một bên quả thật không dễ chút nào.
7 Chập tối, bầu trời nhuốm hẳn một màu đen tuyền huyền ảo, thấp thoáng hiện lên những tia sáng mỏng manh từ những vì sao xa xôi. -Thiên Thy! Cậu không sao chứ? Mặt cậu xanh lắm đấy- Tiếng Trúc Anh hỏi han làm cô giật bắn mình.
8 Hôm nay Thiên Thy đi làm về trễ hơn mọi hôm, tự nhiên lại chẳng muốn về nhà nữa, cứ muốn bước đi, đi mãi mà không có nơi dừng chân…. Khi nhớ lại chuyện mình đã đâm cho tên đểu kia một vố đau bỗng dưng Thiên Thy cảm thấy vui vui, khuôn miệng trái tim hé một nụ cười thoả mãn khi khuôn mặt cứng đờ của kẻ sát gái hiện về.
9 Ánh chiều dần tắt, Ciao coffee đã bắt đầu lên đèn. Từng vị khách thong thả vào quán, chẳng mấy chốc những chiếc bàn trên nền cỏ xanh mượt đã dợp bóng người, cũng đã đến lúc công việc tới dồn dập với các nhân viên trong quán.
10 Dường như ánh đêm khiến cho căn biệt thự có màu của trời cũng trở nên thật cô độc trống trải giữa nền cỏ xanh bị phủ trong bóng tối. Ở đây là khu dành cho những toà biệt thự nên những ngôi nhà cũng rất thưa thớt.
11 Một buổi sáng trong xanh, bầu trời thật quang đãng như chưa từng có cơn mưa nào làm vẩn đục nó. Hernman đang chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ đầu tuần. Nhìn từ trên cao xuống, sân trường như được phủ kín bằng một tấm vải trắng khổng lồ.
12 Ánh nắng bắt đầu xuyên qua kẽ lá, óng ánh những tia sáng đủ màu sắc trên từng phiến lá xanh báo hiệu bắt đầu ột ngày mới tràn đầy sức sống của các cô cậu học trò đang tung tăng những bước chân tới trường.
13 > Sáng sớm tinh mơ,một vài giọt sương còn đọng những giọt long lanh trên các tán lá. Hôm nay là chủ nhật nên chẳng có cái đồng hồ báo thức nào réo ầm ĩ cả, vậy mà Thiên Thy lại mở mắt ra đúng vào cái giờ dạy đi học, có lẽ chiếc đồng hồ sinh học đã được hình thành ngoài ý muốn của chủ nhân… Ngáp một cái dài đầy lười biếng, cô bé hân hoan nhận ra hôm nay là ngày nghỉ rồi vui sướng chùm chăn qua đầu tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, cánh môi chúm chím vừa bắt đầu vào cơn say….
14 Hoàng hôn buông dần nơi kẽ lá, nhưng tia nắng vẫn còn vương trên ngọn đồi xanh rợp bóng cỏ , tham lam ôm ấp cô gái nhỏ bé đang đứng trước một ngôi mộ có hình ảnh của người phụ nữ cười hiền hậu.
15 Ngả tấm lưng dài trên chiếc giường đen xám cô độc, chàng trai chợt mỉm cười khi nghĩ đến buổi chiều ngày hôm nay. Thì ra cô nhóc bướng bỉnh đó vẫn còn nhớ anh.
16 -Tiến Hào, anh có biết bây giờ là mấy…… Dì???? Dì tìm tôi…. Có chuyện gì sao? -Không thể mời tôi vô phòng ư? Thiên Thy tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đã mở cánh cửa rộng hơn vừa đủ để cho người phụ nữ bước vào.
17 Không gian yên tĩnh, vắng lặng im phăn phắt như tờ. Từng giọt nắng tinh nghịch đang nhảy nhót qua khe cửa sổ, rơi nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn nhưng thấp thoáng đâu đó nét bất cần đang nhắm nghiền đôi mắt lại hưởng thụ không gian của riêng mình.
18 Một khi người ta phải đối mặt với sự thật quá phũ phàng thì họ chỉ muốn lảng tránh và đẩy xa những điều khiến họ đau lòng ra khỏi cuộc sống này, hoặc ít nhất là ra khỏi tầm mắt của họ.
19 Ngâm mình dưới làn nước nóng ấm trong bồn tắm, Thiên Thy tranh thủ tận hưởng những phút giây thư giãn hiếm hoi trong một ngày dài đăng đẳng này. Cô đang nhắm hờ mắt dựa đầu lên thành bồn để vỗ về những mệt mỏi đau nhức khắp người rồi từ từ thả đầu chìm ngập trong làn bọt xà phòng trắng xóa.
20 -Thiên Thy! Ngủ ngoan! Minh Đăng chậm rãi đưa tay vuốt những sợi tóc còn vương trên vầng trán xinh nhưng mang nét bướng bỉnh, đôi môi chúm chím đang say giấc nồng.