1 Nhìn đồng hồ rồi thở dài ngán ngẩm, tôi gắng hết sức chạy thật nhanh lên lớp. Sự thật là, ngày đầu tiên của năm lớp 10 - năm khởi đầu cho tất cả, tôi tới lớp trễ.
2 Mùa thu lành lạnh, trùm chăn ngủ rất tuyệt. Đây chính là mùa của những kẻ lười. Linh Lan tôi chính là kẻ lười, ánh sáng mặt trời tỏa tám hướng rồi mà tôi vẫn cuộn tròn mình trong chăn, ngủ say như chết.
3 Sáng hôm sau, tôi mệt mỏi bám lấy cái chăn ấm mãi chẳng muốn rời xa. Đâu đó vẳng tới tiếng của thằng em tôi: “Mẹ ơi, chị hai dậy trễ quá, con đi học trước nha.
4 Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy. Thu đi đông đến, hôm nay trời lạnh thấu xương. Tên Thiên Ân kia, sao trông cậu ta thảnh thơi thế nhỉ? Tôi thì lạnh sắp chết rồi đây.
5 Tôi và Thảo Nghi chạy đến công viên gần hiệu sách, hai đứa ngồi phịch xuống ghế đá thở dốc. Tôi ôm ba lô trước ngực, quay sang Thảo Nghi hỏi: “Nhỏ tóc xoăn đó tên gì thế?” Thảo Nghi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói: “Cô ta tên Ngọc Thi, còn hai người đi cùng cô ta, người bới tóc củ tỏi là Tiểu Lê, người kia là Hồng Vân.
6 Tên côn đồ vung tay định tán tôi, tôi hoảng hồn nhắm chặt mắt, giơ tay lên đỡ theo bản năng. Bốp! Một tiếng động lớn vang lên kèm theo đó là tiếng rên la đau đớn của tên côn đồ kia.
7 Tôi nhìn cái người dong dỏng cao trước mặt, ú ớ mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Anh Vũ? Sao cậu lại ở đây? Còn Thảo Nghi nữa, sao mấy người.
8 Tôi chìm dần vào trong bóng tối, bỗng nghe đâu có tiếng thút thít và từng tiếng nấc nghẹn. Tôi mơ hồ tự hỏi mình: “Ai đó? Ai đang ở đó?” Nhưng đáp lại tôi vẫn chỉ là tiếng thút thít lúc nãy và mỗi ngày một lớn hơn.
9 Tôi dụi mắt, chống tay ngồi dậy, khắp người ê ẩm không thôi. Thảo Nghi cắn cắn đầu ngón tay, nhìn tôi rồi khẽ hỏi: “Linh Lan, cậu thấy trong người sao rồi?” Tôi nhìn Thảo Nghi, khẽ mỉm cười, nói: “Tớ không sao cả.
10 Một phút trôi qua trong căng thẳng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Bác Lý ho mấy tiếng xua bầu không khí căng thẳng này. Tôi xấu hổ ngồi ngay ngắn lại, mắt liếc trộm Thiên Ân.
11 Ngọc Thi kề lưỡi dao lam vào bên má tôi, ánh mắt thương tiếc nhìn tôi. “Chậc, không biết nếu ấn sâu lưỡi dao lam xuống làn da này thì nó sẽ ra sao đây ta?”Cô ta nói rồi, ấn nhè nhẹ lưỡi dao lam.
12 Bếp nhà Linh Lan. Tôi khoanh tay để lên bàn, gục đầu xuống mặt bàn lạnh băng. Cạch! Mẹ tôi để một đĩa bánh gato caramel trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: “Gì vậy, mẹ?”“Quà tặng con gái.
13 Tên đầu gấu dai như đỉa ấy! Hắn rượt đuổi tôi tới 2 giờ liền, mãi mới đánh lạc hướng hắn được. Phù!! Tôi thở phào, đớp ngay cơ hội này mà chạy một mạch về nhà.
14 Thiên Ân kéo tay tôi đi thẳng xuống căn tin. Bước tới bàn trong góc khuất, Thiên Ân đẩy tôi ngồi xuống ghế. Cậu ta đập bàn, gằn giọng hỏi: “Tên lúc nãy với cậu có quan hệ gì với nhau thế?”Hàng loạt ánh mắt soi mói hướng về phía chúng tôi.
15 Những ngày sau cái lời tỏ tình ấy, tôi trốn biệt. Tôi tránh mặt Thiên Ân như chuột tránh mèo. Suốt hai ngày sau đó, tôi ngoan ngoãn ngồi trong phòng giám thị, không dám bước ra ngoài một bước.
16 Tôi ngồi trên xích đu ở công viên, tai đeo headphone, chân đung đưa theo từng nhịp nhạc. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đông, im lìm, lạnh ngắt. Tôi từng ước mơ, ước mơ rằng 3 năm cấp 3 của mình thật nhẹ nhàng, thật thầm lặng.
17 *Phần truyện đặc biệt về Linh Lan*Mùa hè 10 năm trước, tại một vùng quê yên bình. . . Ráng chiều tà đỏ rực một vòm trời. Thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới hàng cây phượng đỏ.
18 Trời đã trở lạnh, tôi như con mèo lười nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông. Bầu trời âm u, sương mù dày đặc, gió bên ngoài cửa sổ rít từng cơn. Tôi uể oải gượng dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ.
19 Tôi lơ đễnh nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cứ bồn chồn không thôi. Nhíu mày liếc nhìn hai người bên cạnh, tôi thấy khó chịu vô cùng. Tuyết Vũ cười cười, nói nói với Thiên Ân không thôi.
20 Tôi chạy ra sau trường, nhìn trước sau rồi bước lại ngồi xuống ghế đá. Thiên Ân chết tiệt, cậu ta không tìm tôi! Tôi nhặt tuyết dưới đất, vo tròn lại ròi ném đi, tuyết bay vèo vào thân cây đối diện vỡ vụn, rơi lộp bộp xuống đất.