21 Tôi bước chầm chậm lên từng bậc thang, miệng lẩm bẩm đếm “1… 2… 3…”, tôi tự cho đây là một cách để mọi người thấy rằng “Tôi chẳng quan tâm đến xung quanh!” Tôi cứ cúi đầu đi thẳng, mặc cho tiếng xì xào bàn tán dọc khắp hành lan không hề dứt.
22 - Haizz, về hết rồi…Nhìn lên bảng đen, một dòng chữ bằng phấn trắng rõ rệt:“Trực nhật thứ 6, Linh Lan. Nhiệm vụ: lau dọn lớp, thay khăn trải bàn, giặt rèm cửa”Cũng đúng thôi, thứ hai tuần sau là lớp làm lễ liên hoan rồi bắt đầu kì nghỉ đông chào mừng lễ Giáng Sinh.
23 Trời vừa tối, đường đã lên đèn. Công viên vắng không một bóng người, không gian xung quanh yên ắng dưới ánh đèn vàng sáng rực. Lúc này, nơi đây dường như chỉ dành cho chúng tôi.
24 12 năm trước, Linh Lan 4 tuổi…- Này, tiểu thư, cười lên, cười lên đi nào!Nhìn Linh Lan chụp ảnh với gia đình mà mặt mếu như sắp khóc, bác Diệp quản gia bất lực hối thúc.
25 Tôi hít một hơi nhẹ, mùi thuốc khử trùng khắp căn phòng xộc vào mũi tôi. “Mình đang ở đâu vậy?” Tôi tự hỏi, tôi muốn nhìn xung quanh, nhưng mi mắt tôi nặng trịch chẳng nhấc lên nổi.
26 Một ngày xuân, khi mà khắp nẻo đường ngập tràn sắc hồng của hoa anh đào, Đức Duy trong lòng có chút bức bối tựa ngồi vào thành lan can bên hồ ở công viên.
27 Thảo Nghi khoác một cái áo khoác dày cộm, rồi cuộn tròn vào cái mền bông, lăn qua lăn lại trên giường mà không tài nào ngủ được. Cô ngồi bật dậy, vẫn rút mình trong chăn nhưng mặt mày méo mó khó coi.