1 Cũng chẳng biết từ bao giờ mà hai người chúng tôi trở nên ít nói chuyện cùng nhau. Có lẽ cũng bắt đầu từ lúc bước vào cấp 2, khi mà môi trường và những đặc điểm giữa hai giới quá khác nhau.
2
Mẹ tôi kể chuyện mà mấy bà hàng xóm đang truyền tai nhau rằng ăn thịt vịt giảm cân, vừa nấu ăn, tôi lúc này cũng chỉ biết đứng rửa chén gật gù rồi ngáp vài cái.
3 Dáng người nhỏ nhắn, so với tôi thấp hơn 1 cái đầu, người thanh mảnh mà cười tươi, trông dễ thương cực kì luôn. Tôi cứ ngẩn người chống tay nhìn Hạ, trông bạn ấy loay hoay với mấy tờ giấy mà vừa buồn cười, vừa cảm thấy đáng yêu.
4 Sáng thứ bảy vừa mở cửa nhà ra, Bon đã đứng cười rất tươi đứng trước nhà.
- “Tui chưa kịp bấm chuông mà bà đã mở cửa rồi, đúng là tụi mình có thần giao cách cảm.
5
Vào một ngày sáng chủ nhật đẹp trời thế này, tôi rất chi là muốn ra ngoài đi dạo, ăn hàng quán, hay ít nhất là ngồi chơi game trong khi hưởng thụ cái không khí trong lành.
6
Sáng nay có món súp đậu hũ và bún nấm do Bon mang tới, sáng chủ nhật lành lạnh mà có mấy món này ăn thì thật là hết sảy, cu cậu dạo gần đây càng ngày càng hiểu tôi.
7 Chương 7
“Bon ghen tị với tôi sao? Giữa chúng tôi cũng buồn cười thật đấy, vì cậu ấy mà biết cảm giác của tôi, chuyện chắc sẽ khôi hài lắm. ”
“Tôi ghen tị với cậu lắm Bon à, thật đấy.
8
Cuối tháng 12 là lúc thời tiết vô cùng khó chịu. Có những hôm mà buổi trưa nóng bức, ngay tối hôm đó thì tuyết lại rơi ngập sân. Tôi ngồi vắt tay lên thành ghế, tay còn lại cầm tờ phiếu điểm ngao ngán.
9
- “Điểm thấp cũng đừng lo, con sẽ sớm lấy lại phong độ ngay thôi, mẹ tin ở con. ”
Mẹ tôi vừa nấu ăn vừa khuyên nhủ tôi, vốn gia đình tôi trước giờ chưa hề đặt áp lực điểm số.
10
Tôi cảm nhận được những bông tuyết ẩm ướt khẽ lướt qua làn da mình khi đang bước qua đường. Không biết bộ dạng tôi lúc này thế nào trông thế nào nhỉ, chắc ngộ nghĩnh lắm, chân thì không bước đều, người thì nặng nề chẳng muốn đi chuyển.
11 Những lời thú tội của anh hai như đang treo ngược cùng lúc cả gia đình tôi. Cả bố và mẹ tôi đều ngồi im lặng bên bàn ăn, nhưng gương mặt họ hiện rõ sự lo lắng.
12
Nếu ba tôi là người bận rộn vì ba hiếm khi nào về nhà, thì anh tôi hẳn đúng là một hình mẫu thu nhỏ của ông. Thật hiếm khi thấy anh hai vào buổi sáng chủ nhật vì anh thường vào trung tâm thành phố học từ sớm.
13
“Xấp giấy này để bên trái, xấp còn lại để trên bàn giáo viên chủ nhiệm. ” Khi đã chắc chắn rằng mình đã đặt đúng vị trí, tôi phủi tay rồi rời khỏi phòng giáo viên.
14 Chương 14:
Ngày thứ nhất
Thứ mùi thanh như thuốc sát trùng này đã quanh quẩn bên tôi bao lâu rồi? Và tôi đã ở đây từ lúc nào?
Nước mắt chảy ra khỏi hai hốc mắt, len lỏi vào những sợi tóc và thấm đẫm vào chiếc gối bông.
15
Ngày thứ ba.
Tôi tin rằng Như nó biết rằng tôi ghét ăn dưa gang, nhưng cớ sao nó lại mua hẳn cả một lẵng dưa gang , được trang trí đẹp lộng lẫy, đi thăm bệnh tôi.
16
“ Buổi tập cuối của Phương cùng với đội là vào thứ Năm tuần trước. Hôm đó tôi và đội ở tiệm mì ăn mừng trước ngày thi đấu. Đội trưởng, Hoàng và Như quay trở lại phòng học tìm Phương, còn bọn tôi thì đi trước.
17
TIếng chân của côn trùng đến từ mọi phía, nó bò lạo xạo, lấp ló, bám vào rèm cửa tạo nên những tiếng sột soạt, còn phát ra cả tiếng rít làm tai tôi đau nhói.
18
Ngày thứ 20
Cái thế giới này đối với tôi đúng là quá đỗi nhàm chán, ăn hay uống, thức hay ngủ, ồn ào hay tĩnh lặng cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
19 “Chán thật. ”
“Cũng chẳng muốn nhúc nhích nữa. ”
“Nằm đây mãi cũng đâu có tệ, có người cho ăn, cho mặc, còn có chỗ ngủ. ”
“Đáng ra mà nói, tôi là một con người có lẽ sống khá tích cực đó chứ, mà hình như chẳng có ai công nhận.
20 Đồng hồ đã điểm đúng 14 giờ nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của anh hai, mọi khi anh ấy là người rất đúng giờ.
Các ngón tay của tôi vân ve lọn tóc ngắn xơ xác, sau khi xuất viện chắc tôi phải mua một bộ dầu xả chăm sóc tóc một thời gian.