1 Rất lâu trước kia, ở vùng núi phía đông Đài Loan, tồn tại thần bí gia tộc có lịch sử đã lâu.
Gia tộc này họ Minh, họ thực hiếm thấy, cũng là làm người ta cảm thấy bất an, người của minh gia cơ hồ cũng không trường mệnh, nam tráng niên mất sớm, nữ hồng nhan bạc mệnh, đến thế hệ con cháu bây giờ, cận tồn một đôi tỷ muội, hai người đều là đại mỹ nhân, lại các hữu bất đồng phong tình.
2 Xinh đẹp nữ nhân, trời sinh người người chú mục.
Ở trong phòng nghiên cứu, trên tường Lcd Tv đang truyền phát mở ra lại mở ra ảnh chụp gợi cảm, mà ngồi ở trước tivi là một nhóm người, có nam cũng có nữ, bọn họ trên mặt chỉ có một loại biểu tình ── trợn mắt há mồm.
3 Hình ảnh ngừng lại ở tuyệt mỹ dung nhan của nữ nhân.
Xem hết phim phóng sự, hiện trường một mảnh nghị luận, phim phóng sự điểm ra một sự thật làm mọi người khiếp sợ ──
Nữ nhân trong phim, có thể đọc tâm.
4 Trên màn hình, hình ảnh không ngừng chuyển đổi, Ân Chính Thạch nhìn những tấm ảnh trầm tư suy nghĩ, không ai dám quấy rầy anh, kiên nhẫn chờ đợi tiến sĩ quyết định, trong đó có Tiểu Cao là khẩn trương nhất, bởi vì cô là anh phát hiện , còn tìm không ít chứng cớ cho mọi người xem, có không được đến nghiên cứu kinh phí, hoàn toàn muốn xem tiến sĩ có hay không tán thành giá trị hạng nghiên cứu này, bởi vì tiến sĩ là người phụ trách cơ cấu nghiên cứu.
5 Theo ánh mắt lần lượt thay đổi, Minh Vân Hương cảm nhận được một cỗ khí thế bức nhân, đối phương gắt gao giữ lại cô, việc người xe ầm ỹ quanh mình , lại không lấn át được sự im lặng giữa hai người lúc đó.
6 Anh tới nhanh như âm hồn bất tán, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của cô.
Người đàn ông này đúng là phiền toái!
Đột nhiên Minh Vân Hương có dự cảm xấu, khoảng cách hai người gần như vậy nhưng cô lại không nhìn được ý tưởng của anh, ngoại trừ ý nghĩ anh muốn nghiên cứu cô.
7 Mắng chửi người khác là phải thoải mái, người bị mắng cũng phải có phản ứng thống khổ mới đúng, nhưng Minh Vân Hương lại phát hiện bản thân càng mắng càng tức, càng mắng càng không có thành tựu, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều không có phản ứng gì cả, cũng không rõ hiện tại tâm tình anh ta rốt cuộc là hỉ nộ ái ố thế nào?
Trừ bỏ cả đầu muốn nghiên cứu, cô hoàn toàn nghe không được ý khác trong nội tâm, anh ta không hề tỏ ra đau khổ, khiến cho cô thấy khi cô mắng chửi thì cô giống như ngu ngốc.
8 Thái dương Ân Chính Thạch run rẩy lần thứ hai, ở trong vùng mà anh thả uy áp, mọi người liên tục thu ý cười, đứngthẳng tắp, nghiêm trang chờ đợi tiến sĩ hạ chỉ lệnh.
9 Minh Vân Hương thực chắc chắc chính mình đã thành công đem nam nhân đáng ghét kia bỏ rơi, bởi vì liên tục ba ngày trước, cô không gặp lại bóng dáng nam nhân kia, chắc anh buông tha cho cô rồi.
10 Tiếng kêu thảm thiết tới từ địa ngục cắt qua ban đêm yên tĩnh, Minh Vân Hương giống người điên lắc lắc rung rung, vung mạnh có ý đồ đuổi con chuột ghê tởm đi.
11 Hai người đứng chung một chỗ, thân cao bằng nhau, nhưng khí chất phát ra hoàn toàn khác nhau
Một người trong bọn họ là nhân tài vĩ đại khoa học ở giới cơ thể, còn lại một người là tinh anh bắt giữ tội phạm của giới cảnh sát, Chính Thạch Ân là khoa học gia có nề nếp nghiêm khắc, còn Trịnh Nghị lại là nam nhân thô lỗ
Tuy rằng hai người hoàn toàn khác nhau trong lĩnh vực,bởi vì công tác nên phải hợp tác, hai người bí mật gặp mặt nhau, bởi vì phá án nên Trịnh Nghị thường mượn cơ thể của Chính Thạch Ân người khoa học chuyên nghiệp, để người ngoài không biết đến.
12 “Thực đáng sợ, cho dù tiến sĩ che dấu rất khá, vẫn có sơ hở. ” Người nói lại lần nữa xấu hổ.
“ Kế hoạch quá hoàn mỹ, người chẳng những tìm được rồi, đồng thời khí anh cũng ra.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7