1 Ngày xuân vui vẻ, gió thổi nhè nhẹ. Một trận nhạc, chiêng trống, dọc theo cảnh hồ Phong Liễu phiêu diêu truyền ra. Đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm, đám người vậy quanh chậm rãi đi tới.
2 Nguyệt Nga Nhi mơ một giấc mơ thật sự rất đáng sợ, trong cơn mê, có một nam nhân đáng sợ cứ từng bước một tiến đến gần nàng. Nàng không thể nhìn rõ ràng lắm hắn, chỉ biết là hắn có thân hình cao lớn, một đôi mắt lợi hại như chim ưng, hắn càng tiến gần, nàng không còn đường trốn chạy.
3 Nhìn tên đầu sỏ đã hủy danh tiết của nàng, Nguyệt Nga Nhi tức giận nhịn không được lại dương lên. “Cho dù hắn không cần ta , ta cũng sẽ không gả cho ngươi!” Nàng thà rằng cả đời không lấy chồng, cũng không cùng với một nam nhân đáng sợ như vậy sống cả đời.
4 “Không!” Nguyệt Nga Nhi kinh hô một tiếng, nàng xấu hổ đến độ hận không thể lập tức chết tại chỗ! Nàng muốn nhảy xuống bàn gỗ, nhưng mà Hắc Mộc Dạ lại tách hai chân của nàng , thân hình cao lớn liền đứng chặn ở giữa hai chân, làm cho nàng căn bản không có gì đào thoát cơ hội! Không chỉ như thế, hắn còn chế trụ cổ tay nàng , đem cả người nàng giữa chặt.
5 " Tiểu tuyết cầu, tiểu tử nghịch ngợm kia, rốt cuộc trốn chỗ nào rồi? " Nguyệt Nga Nhi nhìn xung quanh tìm kiếm , rốt cục thoáng nhìn một chút thân ảnh màu trắng ở sân nhà, mấy cây thuốc nhẹ nhàng động đậy: " A!! Ta nhìn thấy ngươi ! Lần này ta nhất định phải bắt được ngươi!” Nguyệt Nga Nhi cười đuổi theo.
6 Hắc Mộc Dạ một đường đem Nguyệt Nga Nhi ôm thẳng vào phòng, do nàng bị thương trên lưng, hắn ôn nhu đạt nàng nằm úp xuống giường. Vừa tiếp xúc với giường mềm mại , Nguyệt Nga Nhi cả người không tự chủ được hồi tưởng lại trận kích tình đêm đó.
7 Sáng sớm, gió lạnh từ từ thổi qua , Hắc Mộc Dạ cùng muội muội Hắc Mộc Miệp ngồi trong đại sảnh Huyền Minh Thành, đàm luận một ít sự vụ trọng yếu trong thành.
8 Trong đại sảnh Huyền minh thành, diễn ra một bữa tiệc hết sức long trọng. Trên bàn, thức ăn, rượu ngon được bày la liệt. Đây là Hắc Mộc Dạ vì chiêu đãi bạn tốt Lôi Võ Tĩnh mà phân phó phòng bếp chuẩn bị.
9 "Ngươi không hoan nghênh ta, ngươi không muốn ta làm thiếp của Hắc Mộc Dạ, ngươi chỉ muốn ta đi cho khuất mắt ngươi, không phải sao? “Ta. . . . . . ” biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao? “Ngươi không có cách nào phản bác lời của ta, đó là bởi vì ta nói tất cả đều là sự thật.
10 "A!. . " Không cẩn thận làm thuốc đổ ra tay, Nguyệt Nga Nhi hô đau một tiếng. Mu bàn tay trắng noãn lập tức phiếm hồng, cảm giác cái nóng khó chịu trên tay, nhưng nàng lại vẫn gắt gao bưng bát thuốc không chịu buông tay, chỉ sợ nước thuốc đổ hết, càng sợ một cái thất thủ đem toàn bộ bát thuốc đánh vỡ.
11 Nhìn người đang đứng trước mặt, vốn dĩ chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ phải gọi người này là phu quân, hiện giờ nàng không biết phải ứng xử với hắn như thế nào, chỉ biết nhấc chăn bước xuống giường.