1 Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên thật mềm mại, tựa như gió nhẹ thoảng qua. Nhưng người biết đến Trình Tư Miên đều biết, cô cùng tên của cô một chút cũng không phù hợp, cô nếu thật là gió, vậy đó cũng là lốc xoáy.
2 Mà ngoài cửa, tay người mở cửa cũng tạm dừng trên nắm cửa.
Người mở cửa mặc tây trang màu đen, đeo caravat đen, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
3 “Nhìn cái gì vậy, cầm một cái chăn ra sofa đi” Trình Tần đè lại huyệt thái dương, “Chú buồn ngủ muốn chết rồi. ”
“Cám ơn chú, cái kia, hay là để con giúp chú đem sofa hợp lại một chút, chú cao như vậy, một cái ngủ không tốt đâu.
4 Nếu là lúc trước, Trình Tư Miên tuyệt đối không chút chùn tay liền ra tay đánh người, nhưng hiện tại, cô không có tâm lực.
“Buông tay. ” Cô giận tái mặt nhìn ba cô gái tóm lấy cô, “Bạn học, các người có thể có chút chí khí hay không, Lâm Ánh Hàm bảo các người làm cái gì thì các người làm cái đó sao?”
Ba cô gái kia cũng không phải là người lương thiện, nhưng vào thời điểm này mà Trình Tư Miên còn nói ra những lời châm chọc như vậy, không khỏi làm các cô sửng sốt, “Liên, liên quan gì tới cô.
5 “Được rồi, trở về nhớ đừng để dính nước. ” Tô Hiển Ngôn đóng hòm thuốc lại, chuẩn bị lái xe.
Vừa muốn khởi động xe, một bàn tay trắng noãn đè lại tay hắn đang nắm lấy tay lái.
6 Trình Tư Miên lắc đầu, “Tôi không biết, bao giờ thì chú ấy trở về. ”
“Có lẽ là ba ngày nữa. ”
“Ba ngày. ” Trình Tư Miên nhíu lông mày, “Vậy không phải là không kịp rồi sao.
7 “Tiểu Miên Miên, vì sao không ăn a. ” Tra Dịch Quan tan tầm sớm, đem về cho Trình Tư Miên một chút bánh ngọt của cửa hiệu nổi tiếng, lúc trước cũng mang về cho cô một lần, lần đó Trình Tư Miên ăn rất vui vẻ, nhưng hôm nay một chút cũng không ăn.
8 Trình Tư Miên ôm đầu, buồn bực nói, “Đã biết. . . ”
Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt khẽ cười một tiếng, kéo một cái ghế đặt xuống bên cạnh cô rồi ngồi xuống, sau đó đem bài tập của cô lên xem, “Tất cả đều không hiểu à.
9 “Này, Trình Tư Miên!”
Lâm Ánh Hàm nhìn vẻ mặt phấn chấn của Lâm Loan đi về phía Trình Tư Miên, nhất thời trầm mặc, “Lâm Loan!”
Trình Tư Miên đương nhiên nghe được thanh âm của bọn họ, làm bộ nhìn không thấy, bước nhanh hơn, nhưng mà hôm nay cô bị cái kia làm sao đi nhanh hơn một cái nam sinh chứ.
10 Tô Hiển Ngôn cõng rất ổn định, từ phòng bệnh đến thang máy, lại từ thang máy đến gara.
“Tôi có nặng không?” Trình Tư Miên nhịn không được hỏi, cô đến từng này tuổi, yêu nhất làm đẹp sợ nhất là bị chê mập.
11 Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn vào văn phòng, văn phòng rất lớn, lấy màu trắng làm chủ, nhìn qua ngắn gọn sạch sẽ, nhưng thiết kế cũng không thiếu thứ gì.
12 “Đã trở lại. ” Trình Tư Miên vừa vào cửa liền nhìn thấy Trình Tần ngồi ở trên sofa, cô ừ một tiếng, ôm túi sách đi lên trên lầu.
“Đi đâu, trước cơm ăn đã.
13 Ở trong cửa hàng đi dạo hơn nửa vòng, cũng để Lâm Loan giúp đỡ thử y phục, nhưng một là rất đắt cô mua không nổi, hoặc là chính cô không vừa mắt cảm thấy không hợp với Tô Hiển Ngôn, dù sao đổi tới đổi lui cũng không mua được một cái vừa lòng.
14 “Ôi, nếm thử này, vị hoa quả, rượu rất nhẹ, đừng sợ. ” Người nọ cười nói.
Trình Tư Miên nghe nghe, “Qủa mâm xôi?”
“Ừ, bọn họ nói đây là đặc sản nha.
15 Tô Hiển Ngôn bước ra khỏi phòng lại vừa vặn nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô nhóc dưới lầu, bước chân hắn hơi ngừng lại, nhìn về phía ba người trên bàn ăn.
16 Tra Dịch Quan nói mấy ngày nay Tô Hiển Ngôn phải về nhà, cái nhà kia, là nơi thân nhân của hắn ở.
"Vậy khi nào thì hắn trở về. "
Chiều hôm nay liền có kết quả thành tích, mặc kệ thi tốt hay không, Trình Tư Miên đều muốn gặp mặt nói cho hắn.
17 Du Hoán đi rồi, Tô Hiển Ngôn mới đi về phía Trình Tư Miên.
Hắn đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt yên tĩnh hiện ra một chút ý cười, "Lấy bài thi cho tôi nhìn xem.
18 Trình Tư Miên híp híp mắt, ngước mắt nhìn hắn.
Trong mắt Phạm Thế Tông hiện ra tia sáng nhìn đến con mồi, "Như vậy đi, đêm nay em gái chơi với anh một đêm, anh liền bỏ qua chuyện cũ, sẽ thả anh trai em ra.
19 Trình Tư Miên cũng không biết chính cô ngủ quên lúc nào, tóm lại lúc tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã sáng rực, mà tay cô cũng đã được xử lý tốt, bó thạch cao, không thể động đậy.
20 Editor: Raining
__________________
Có lẽ không nên lại dung túng cô.
Chính là sẽ luôn mềm lòng.
Đây cũng không phải là trạng thái bình thường của Tô Hiển Ngôn.