Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 40
Chương mới nhất: Chương 40
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Đây là một câu chuyện, bắt đầu từ sự kiện tường khâu đến rình coi J tình …Đây là trò khôi hài, từ hàng xóm biến thành người yêu …Mỹ thực nam nhân bà VS quy mao lời nói ác độc namThuần tưởng thở dài một câu —— oan gia a, oan gia!Ngài già rồi, tôi không thể trêu vào, nhưng chẳng lẽ cũng không thể trốn sao ?Tô mộc cười gian một tiếng —— em cứ chạy đi, chạy đi! tiểu dạng, kéo bím tóc nhỏ của em ra, như vậy sẽ vĩnh viễn nằm trên tay anh.

Danh sách chương Cách Vách Đừng Nhìn Trộm


Chương 1

1 Chương 1: Cãi nhau ? JQ bắt đầu !!! Rốt cục cũng đến nhà, Tô Mộc cởi áo khoác ra, đặt lên giá áo tinh tế, cầm lấy đồ mặc ở nhà, đi vào phòng tắm. Đốc đốc đốc… Bàng bàng bàng… Rầm rầm rầm… Hình như có gì đang kỳ quái thì phải ? Tô Mộc cầm khăn lông, dùng sức xoa xoa tóc.


Loading...

Chương 2

2 Chương 2: Sắc – dụ? Tỉnh lại đi! Tô Mộc nhìn lại căn phòng mình đã quét dọn sạch sẽ lần nữa, lấy tay kéo kéo cổ áo, nghĩ có lẽ mình nên đi tắm lần nữa Bụp bụp bụp … Bốp bốp bốp … Hai âm thanh bén nhọn truyền tới, Tô Mộc nhẹ nhàng nắm lại quyền, một cô gái như vậy đúng là làm người ta chịu không nổi.


Chương 3

3 Chương 3: Mercedes-Benz? Không xứng với cô a! Nhấp một ít trà nóng, Thuần Tưởng giội nước lạnh thấu xương, miễn cưỡng lắm mới tắm xong “Hắt xì …” Cảm mạo đã định, Thuần Tưởng kéo chăn lên người, xé tờ giấy cuối cùng lên bụng.


Chương 4

4 Chương 4: Ngu ngốc! Chiến đấu cần cấp bậc! “Cô là Thuần Tưởng?” Lão nhân ngắm cô bé trước mặt hỏi. “Dạ… Con … Khụ khụ… Con là Thuần Tưởng. ” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, thỉnh thoảng không nhịn được lại ho khan Lão nhân này chính là sư phụ già ở công viên Thuý Hương, món tủ tổ truyền bốn đời Lý gia , đến đời ông ta là đời thứ năm, vẫn kinh doanh món tủ của mình nhưng không mở rộng, cũng không ột nhà hàng nào biết công thức, món tủ của Lý gia không có quy củ gì cả, chỉ có riêng một tiếng cơm truyền từ đời này đến đời khác.


Chương 5

5 Chương 5: Ngộ Không! Nhận tên yêu nghiệt này đi ! Thuần Tưởng liên tục khuyên ba người kia, nói đừng ở chỗ này quấy rầy thực khách khác nữa Cô gái kia dương dương vươn tay mình ra, móng tay hồng hồng xanh đỏ, khinh thường nói: “Thế nào? ! Muốn mang chúng tôi đến cái phòng khám chó mèo gì đó sao ? Không biết trị người chết hay trị người sống nữa.


Chương 6

6 Chương 6 : Đa tạ! Làm phiền ngài bán đứng sắc đẹp! “Giải quyết chuyện này … Chỉ sợ tôi không làm được. ” Tô Mộc miễn cưỡng kéo ghế qua ngồi xuống, cánh tay đặt lên chỗ dựa, khoé môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó quỷ dị đến mức làm Thuần Tưởng run lên, không biết người này lại định ra chiêu gì nữa, dù sao từ đầu đến cuối, Tô Mộc cũng không phải người hời hợt, chỉ biết khua môi múa mép “Nếu mấy người muốn giải quyết chuyện gì đó thì nên đến chỗ khác, ở đây là phòng khám, dùng để xem bệnh …” Tô Mộc vừa nói, vừa hẹp hòi liếc mắt nhìn Thuần Tưởng Thuần Tưởng suýt nữa thì phì cười ra, xoay mặt lại nhìn thấy gương mặt tức giận của người nào đó, đành phải nín cười, kết quả nín cười làm cổ họng cô càng thêm ngứa, nhịn không được ho khan một loạt “Sắc mặt cô không được tốt, có phải đang bị bệnh hay không ?” Trương Gia đi tới, vỗ vỗ vai Thuần Tưởng Thuần Tưởng hừ hừ một tiếng, khinh thường liếc Tô Mộc, nếu không phải anh ta thấy chết không cứu, cô cũng đâu có thảm như vậy, lắc đầu, Thuần Tưởng vẫn có hảo cảm với cô y tá này hơn : “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm vặt một chút mà thôi, không ngờ sáng nay trở nên nặng như vậy …” Trương Gia thấy cô kỳ kỳ, lấy tay sờ trán cô, có chút kinh hãi rút tay lại: “Nóng rần lên, chắc chắn là rất nghiêm trọng.


Chương 7

7 Chương 7 : : Chích! Cỡi quần! “Tôi … Tôi không …” Thuần Tưởng co người lại, có chút sợ hãi nhìn Tô Mộc. “Không không không cái gì, còn không mau đi theo tôi.


Chương 8

8 Chương 8 : Đề mục? Tác giả vô năng! “Lên xe đi. ” Tô Mộc vừa nói vừa đi thẳng đến chiếc xe thể thao mà Thuần Tưởng đã phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần Có xe đẹp để ngồi, Thuần Tưởng cũng đâu có ngu đến nỗi chen chúc lên xe buýt chi ệt, cô vội vàng đuổi theo, không chút khách khí mở cửa ra, nhảy vào ghế phụ ngồi Đúng là không chút do dự a, không coi mình là người ngoài chút nào, Tô Mộc lườm cô một cái, khởi động xe nói : “Nịt dây an toàn” “A? !” Thuần Tưởng không chút tự giác, xoay mặt ngơ ngác nhìn anh “Tôi nói, nịt chặt dây an toàn!” Tô Mộc gằn từng chữ nói lại lần nữa Cô cười, mím môi lắc đầu nói: “Không có gì, tôi ngồi taxi cũng chưa từng nịt dây an toàn” “Cô xem tôi là lái xe taxi? !” Tô Mộc chau chau mày, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu “Taxi cao cấp !” Thuần Tưởng cười, bổ sung nói “Lái xe cao cấp, không tệ, có sáng kiến.


Chương 9

9 Chương 9: Cố gắng lên! Bé ngoan của tôi! “Mới quen hai ngày, cô nói đi, cô còn thiếu tôi một cái nhân tình nữa … Tôi dựa vào gì mà giúp cô ?” Tô Mộc khoanh tay lại, mỉm cười đánh giá cô “Tôi, tôi … Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể mất phần việc này !” Thuần Tưởng chân thành nói, cắn chặt răng nhìn Tô Mộc Tô Mộc dần thu lại nụ cười, khoát khoát tay nói: “Chuyện ba người, tôi đã nhớ kỹ rồi.


Chương 10

10 Chương 10: Yêu nghiệt! Chớ dùng thủ đoạn độc ác ! Thuần Tưởng trở về nhà hàng, ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng cô không còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hề nói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏi bệnh thì không được vào bếp.


Chương 11

11 Chương 11: Nói ta? Coi trọng ta? “Gọi cơm!” Tần Phong Thành nở nụ cười tươi đi đến trước mặt Viên Hiểu Phong nói. “Dạ, bác sĩ Tần, anh lại đến chọn bữa trưa à … Hôm nay anh muốn ăn món gì ? Món đặc biệt có …” Hai gò má của Viên Hiểu Phong khẽ ửng hồng, xoay người sang chỗ khác, chỉ đại vào một dòng chữ trên menu, giả vờ nói.


Chương 12

12 Chương 12: Thức ăn! Không chỉ dùng để ăn mà thôi -“Thuốc của cô!” Tần Phong Thành cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời, giành lấy đồ ăn trong tay Thuần Tưởng.


Chương 13

13 Chương 13: Nhìn lén! Đây mới thực sự là bắt đầu. Mấy ngày sau đấy, vẫn là Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đi làm cùng, nói dễ nghe thì là đưa đón thôi, thực tế chỉ là cùng đường, tiện thể đưa cô đi làm tạo phúc thôi Mấy ngày trôi qua, Tô Mộc đưa đến mấy hộp thuốc cao quý, tốt đến nỗi giúp bệnh gì của Thuần Tưởng cũng qua hết, mỗi ngày còn đưa cô đi làm, mặc dù cũng có chút tư tâm nhưng cô thật muốn xem, con người chuyên làm những việc kỳ quái này khi nào sẽ chủ động đuổi cô xuống xe.


Chương 14

14 Chương 14: Món điểm tâm ngọt giống như hạnh phúc. Tô Mộc ngồi trong nhà Thuần Tưởng, có chút thẫn thờ. Cái gì gọi là quỷ thần xui khiến, hôm nay rốt cuộc cũng ứng nghiệm lên người anh, anh ngẩn người, nhìn mãi về nơi cô biến mất.


Chương 15

15 Chương 15: Viên phẩn! Quá TM tinh tinh hấp dẫn nhau. “Này…” Thuần Tưởng lui về sau một bước, cố gắng rút tay lại. “Có phải vừa bị phỏng không ?” Tô Mộc khinh thường bắt lấy cổ tay cô, không cảm giác được nha đầu này đang có chỗ kỳ lạ.


Chương 16

16 Chương 16: Đúng vậy, là bạn trai tôi. Tô Mộc ngồi bên kia đang cảm nhận, cảm nhận một nguy cơ. . Nguy cơ lớn … Dĩ nhiên, nguy cơ này không phải xuất phát từ anh, ví dụ như anh bị đồng tính, có thể uy hiếp đến đời sau, dĩ nhiên, cho dù đã biết rồi, lúc này Tô Mộc chỉ xem nó như một vấn đề nhỏ.


Chương 17

17 Chương 17: Nếu như hai người bọn họ… “Tôi nói thật mà ! Nói thật, thật đấy ! Hôm qua rõ ràng tôi thấy Thuần Tưởng đứng tán gẫu cùng cậu ba mà!” Tần Phong Thành vừa vào phòng khám bệnh liền líu ríu tin tức “sốc” mà ngày hôm qua anh chộp được.


Chương 18

18 Chương 18: Từng thích một người như vậy. Thuần Tưởng nghiêng mặt đi, ắt xì ắt xì ắt xì , vừa lúc phục vụ sinh đi qua, ân cần hỏi hai câu. “Thuần Tưởng, bệnh cảm của em vẫn chưa hết à ?” Thuần Tưởng vẫy vẫy đầu: “Có lẽ là con heo kia đang chửi em” Phục vụ sinh bật cười : “Ắt xì ba cái liên tiếp không phải mắng mà là muốn! Chao ôi, có người đang muốn em nha …” Thuần Tưởng liếc trắng hắn : “Tại sao em hắt xì ba cái không nói là anh ta chửi em ba lần đi ?” “Cắt!” Phục vụ sinh phất phất tay rồi bỏ đi, vẻ mặt khó thông.


Chương 19

19 Chương 19: Phụ nữ? Quan hệ với anh ta là thế nào? Thuần Tưởng đứng ở cửa, cau mày, khó chịu, vô cùng khó chịu. Người nầy, rốt cuộc có ý gì vậy ! Cô đâu có khiêu khích gì anh ta ! Không ăn thì không ăn, khốn kiếp, giỏi lắm sao chứ ?! Thuần Tưởng dậm chân, tức giận đi về.


Chương 20

20 Chương 20: Bao dưỡng! Giả sao? Âm nhạc trong máy tính từ kích động ‘DNA’ xong biến thành ‘Hai tuyền ánh tháng’, Thuần Tưởng rụt lại hai chân trên ghế sofa, uống một chút sữa tươi, trong miệng có chút khổ sở, trong lòng thê lương vô hạn.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Mĩ Nam Bức Hôn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10




Phục Bắt Tiểu Miêu Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21


Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Chi Viên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 4


Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44


Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình

Số chương: 6


Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 152