21 Chuyển ngữ: nhoclubu***Từ Mỹ Quân thấy Sở Du đi vào tòa nhà, sau khi suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng bỏ đi. Sở Du cầm theo hộp cơm bước ra khỏi thang máy, chợt nghe tiếng hét của mấy y tác hộ lý.
22 Chuyển ngữ: nhoclubu***Trong hành lang, mọi người đã tản ra, lúc này tiếng gọi ông xã của Tô Mân càng thêm rõ ràng. Từ Hồng Quân cũng nhìn thấy Tô Mân, hắn nhất thời kinh ngạc.
23 Vợ trước, theo ý nghĩa giải thích trong tự điển, vợ trước chính là người vợ đã từng kết hôn nhưng hiện giờ đã không còn tồn tại quan hệ hôn nhân nữa. Tô Mân hoang mang nhìn Sở Du.
24 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du trở lại phòng bệnh, không ngờ Tô Mân đang yên lặng tựa vào giường, thấy anh quay lại, chỉ nhìn anh mỉm cười, có hơi miễn cưỡng.
25 Có đôi giày cao gót nữ trên tấm lót, giày này đương nhiên không phải của mẹ anh, là của Từ Mỹ Quân. Cô đến đây sao?Quả nhiên, Từ Mỹ Quân nghe tiếng động, chạy từ nhà bếp ra, trên người cô còn đeo tạp dề, vừa nhìn thấy Sở Du lập tức vui vẻ gọi anh: “Em đang nấu cơm, vốn định đợi làm xong hết rồi mới gọi điện cho anh hoặc tự mình đem đến bệnh viện, nhưng khéo thật, anh về trước rồi nè.
26 Sở Du suy nghĩ rồi nói: “Mỹ Quân, chúng ta nói chuyện đi!”Trong lòng Từ Mỹ Quân sáng lên, giọng điệu của anh vô cùng trịnh trọng, mà anh dùng giọng điệu nghiêm túc dè dặt như vậy để nói chuyện, tuyệt đối sẽ không phải là lời thưởng hoa dưới ánh trăng gì cả.
27 Từ Mỹ Quân chỉ nhìn anh, ánh mắt cô trấn định, vẫn như mọi ngày. Sở Du nắm chặt tay Từ Mỹ Quân, hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, cổ họng khô khốc, giống như bị xát muối, anh không chịu được, nuốt nước miếng.
28 Sở Du dùng ánh mắt như hàn băng để nhìn Từ Mỹ Quân. Từ Mỹ Quân không ngờ anh sẽ đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo thế này, cô nhất thời ngây người, mặt lúc xanh lúc trắng.
29 Tô Mân mất tích? Sở Du lập tức nóng lòng như lửa đốt, anh chạy vội tới phòng trực ban hỏi y tá: “Xin hỏi vợ tôi đi đâu rồi?”Y tá lúng túng trả lời: “Tôi vừa mới giao ban, ngại quá tôi cũng không rõ nữa.
30 Sở Du hỏi cô: “Chủ nhiệm Trần nói thế nào?”“Chủ nhiệm Trần nói hồi phục rất tốt, nhưng đôi chân cần phải tập luyện để hồi phục, phải bắt đầu tập đi, bằng không e rằng sẽ bị teo cơ…”Hóa ra là như vậy.
31 Anh vô cùng nghi ngờ: “Kinh thánh, em từng đọc kinh thánh ư?”Tô Mân suy nghĩ một chút, cô lại có chút mơ hồ: “Có thể là em nhớ nhầm, không phải kinh thánh, nhưng có một đoạn em lại nhớ rất kỹ.
32 Sở Du chăm chú nhìn Tô Mân, đầu vai hình như bị đánh một cái, cảm giác vừa ấm áp vừa quen thuộc lại kéo đến, mũi cay cay, anh lại có cảm giác muốn rơi nước mắt.
33 Sở Du nhìn ra sự lo lắng của cô, anh nằm xuống giường xếp, kiên nhẫn nói với cô: “Mấy đồng nghiệp của em đều rất đặc biệt. Có một cô, hai má tròn trịa lại còn đỏ hồng, em nói cô ấy xinh đẹp liền gọi cô ấy là anh đào; còn có một nam đồng nghiệp vừa nói vừa diễn tả ngôn ngữ cơ thể cực mạnh, em lại tặng anh ta biệt hiệu là Chu nhị ba,… Tóm lại một chuyện, nghề của tụi em toàn là tiềm tàng nhân tài, ai ai cũng không để lộ tài năng, nhưng may là tính cách mọi người cũng không tệ, làm việc chung cũng rất hòa hợp.
34 Sở Du đỏ mặt, tuy rằng trời tối, nhìn không rõ, nhưng anh vẫn có chút đỏ mặt. Anh tằng hắng vài tiếng, “Chuyện đó… cũng được mà!”Tô Mân thật sự bệnh đến đầu óc mù mờ rồi, cô lại không biết nặng nhẹ, không cân nhắc xem anh có xấu hổ hay không mà lại hỏi tới: “Cũng được là cũng được thế nào?”Sở Du than thầm, chuyện này kêu anh làm sao giải thích đây!Đúng, trước kia khi họ còn là vợ chồng, tuy rằng không phải ngày nào cũng làm chuyện ấy, nhưng chưa từng gián đoạn, ít nhất một tuần ba lần vẫn phải có.
35 Trong lòng Sở Du thầm khen ngợi, vị tổng giám đốc Triệu này thật trẻ tuổi anh tuấn. Tổng giám đốc Triệu, gương mặt điển trai, còn khá trẻ, khoảng 28-27, lông mày dày rậm, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, khi nói chuyện để lộ hàng răng trắng đều, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, trên người anh ta toát ra sự thông minh của một doanh nhân không pha lẫn chút bẩn nào, thật sự là một chàng trai trẻ đầy sức hấp dẫn.
36 Tô Mân ngồi trong phòng bệnh, cô nhờ hộ lý mang đến một chiếc gương, nhìn vào gương cẩn thẩn kiểm tra đỉnh đầu của mình, lại xem sắc mặt của mình cũng không khó coi lắm, lúc này mới thoáng yên tâm.
37 Một tuần sau. Sở Du vội vàng chạy đến tòa án. Anh tìm được vị thẩm phán phụ trách vụ ly hôn của anh và Tô Mân. “Thẩm phán Lý. ”Vị thẩm phán kia là một nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính giọng đen, thoạt nhìn vô cùng nghiêm nghị, nhưng thật ra lại rất hiền lành dễ thân.
38 Từ Mỹ Quân nhủ thầm, đến rồi, rốt cuộc người đàn ông này cũng nói ra rồi. Không biết tại sao, khi anh chủ động nói ra, cô lại không hề có cảm giác quá bi thương, chỉ là đang chờ đợi một chuyện đã biết trước kết quả, như chỉ đợi quan tòa tuyên án, khi quan tòa tuyên án cuối cùng xong, đầu vai cô chỉ khẽ run lên, lại có chút thoải mái.
39 Tô Mân vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, bởi vì quá rộng, cũng bởi vì tay áo có hơi dài, thoạt nhìn cô rất giống hoa đán đang hát hí khúc trên sân khấu. Lúc này, cô đang giúp một bà lão chuyển từ xe lăn đến thanh vịn giữ thăng bằng, sau khi giúp bà lão xong, cô mới xoay người lại.
40 Anh hỏi Tô Mân, “Sao em lại nhớ mấy chuyện này?”“Mẹ anh nói với em. ”Hóa ra là vậy, hóa ra lúc Tần Phong đến bệnh viện đã kể cho cô nghe mấy chuyện này, không phải tự cô nhớ ra, Sở Du lại có hơi thất vọng.