1 [Cận tiểu thư, Tô tổng đang cùng Kiều Niệm Chiêu ở chung trong một phòng hạng sang tại khách sạn Hilton. ]Ánh sáng thạch anh sáng ngời dừng trên màn hình điện thoại di động, cũng để cho nội dung của đoạn tin nhắn hiện ra rõ ràng hơn ánh vào tròng mắt nâu nhạt gợn sóng rồi biến mất không dấu vết, ngón tay thon dài mang theo bao tay voan mỏng lướt nhẹ một điểm trên màn hình, xoá bỏ đoạn tin nhắn.
2 Editor: tamthuonglacThiên kim nhà họ Cận thuộc bất động sản Cự Ngạc là Cận Tử Kỳ và cháu ngoại của Tống Chi Nhậm người giàu có số một ở thành phố S là Tô Hành Phong hỉ kết lương duyên.
3 Editor: tamthuonglacHành khúc đám cưới vang lên khắp bầu trời nông trường, hội trường hôn lễ lộng lẫy xa hoa đã có rất nhiều khách đến và đang ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, tiếng vỗ tay chúc mừng rộn ràng nhốn nháo, tất cả đều bị vùi lấp ở trong tiếng nhạc lễ vui tươi.
4 Editor: tamthuonglacCận Tử Kỳ im lặng đứng trước đài của người điều khiển chương trình, ánh mắt dưới mạng che mặt dừng lại trong đám người đang hỗn loạn ầm ỹ, nhìn thấy Tô Hành Phong đẩy phóng viên ra rồi ôm Kiều Niệm Chiêu lảo đảo sắp ngã, nhìn hắn cởi lễ phục chú rể trước đó đã bỏ ra một số tiền lớn may theo yêu cầu mà khoác lên trên người của một phụ nữ khác, nhìn hắn bảo vệ người phụ nữ đó trong ngực như giữ gìn vật báu.
5 Editor: tamthuonglac“Hành Phong hôm nay có thể làm ra chuyện như vậy, khó dám bảo đảm sau khi cưới sẽ không tái phạm, Tống lão , Cận Tử Kỳ trừ bỏ cái họ Cận này, cũng chỉ là một người phụ nữ ……” Tống Chi Nhậm nghe xong lời tự giễu của Cận Tử Kỳ, lắc đầu phát ra một tiếng thở dài, nhếch miệng ngẫm nghĩ chốc lát, trước khi rời khỏi đám đông lộn xộn thì lưu lại một câu: "Cháu yên tâm, việc hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Cận sẽ không vì chuyện này mà giữa đường gián đoạn, aizz, cuối cùng do Hành Phong phụ cháu!"Cận Tử Kỳ nghe vậy mắt buông xuống kéo nhẹ khóe miệng, Tống Chi Nhậm nghe những lời của cô nói ra, thấy đối với cô là nên bồi thường, có lẽ kết quả như thế là tốt nhất, cô không thể khiến cho mẹ mình hoàn toàn thất vọng, không để cho Cận thị mất lòng tin.
6 Editor: tamthuonglacCô quay đầu lại thấy một người đàn ông giơ chiếc nón rơm lên che trên đầu cô cho cô tránh khỏi bị mưa dội xuống, mà bản thân hắn lại hoàn toàn dầm mình trong mưa, mái tóc đen dính trên mặt, từng cụm từng cụm, đến lúc cô quay đầu thì trong đôi mắt sâu đen láy như đá huyền vũ hơi nheo lại, không thể thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn.
7 Editor: tamthuonglacĐồ vật trong góc chất đống lẫn lộn, dưới ánh sáng mờ tối, người đàn ông chậm rãi đi tới, bóng đèn trên trần nhà lay động chiếu lên toàn bộ nhà gỗ lúc sáng lúc tối, Cận Tử Kỳ ngừng thở lẳng lặng nhìn hắn, sau khi thấy hắn cởi ra chiếc áo may ô có chữ Công lộ ra cơ thể trần trụi, tốc độ nhịp tim dường như muốn vượt qua khả năng tiếp nhận của cô.
8 Editor: tamthuonglac“Danh môn thiên kim muốn cám dỗ nông dân bần cùng nghèo khó, uh?” Người đàn ông giống như một tòa tháp lớn, bao phủ lấy thân thể cô nhỏ bé và yếu ớt, hắn đột nhiên siết lấy cái eo nhỏ của cô thuận thế đem cô kéo lại gần, thân thể cô hơi lạnh dán lên da thịt hắn nóng rực, cô có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh thì an tĩnh lại.
9 Editor: tamthuonglacCánh tay hắn vòng ở cái eo nhỏ nhắn của cô, dùng sức rất lớn, dùng sức đến mức như muốn bẻ eo cô gãy ngang. Cận Tử Kỳ bị đau cúi thấp đầu nức nở một tiếng, ngực hít thở không thông khiến cho hai hàng lông mày nhíu chặt.
10 Editor: tamthuonglacBốn phía trên chiếc bàn cũ nát là hai bóng người dán chồng lên nhau. Mái tóc dài của người con gái xoã tung như một mảnh vải lụa đen, da thịt nõn nà trắng như tuyết giống như một đóa sen trắng nở rộ, cánh môi đỏ bừng hé mở, xinh đẹp không chút tì vết, yên lặng chờ đợi để người đàn ông trên người ngắt lấy.
11 Editor: tamthuonglacHắn bao phủ lấy môi cô, nuốt hết tiếng kêu đau đớn cô sắp bật thốt ra. Khi hắn kiên quyết mạnh mẽ lựa chọn cùng cô hợp hai làm một, cũng không vì thế mà thân thể cả hai không khỏi run rẩy lên.
12 Editor: thuongtamlacTrong mơ mơ màng màng, Cận Tử Kỳ nghe thấy thanh âm tiếng đóng cửa, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô vẫn tỉnh dậy. Con ngươi xinh đẹp lờ mờ buồn ngủ chậm rãi mở ra, thân thể đau nhức khiến cô nhíu mày lại.
13 Editor: tamthuonglacBốn năm sau, thành phố S, Thịnh Thế Hào Đình. Vốn là nơi tiêu phí xa hoa đắt đỏ nhất thành phố, Thịnh Thế Hào Đình giống như một Quảng Trường Thời Đại to lớn, đá cẩm thạch màu nâu đỏ bóng loáng phủ kín hội trường, giống như một tòa lâu đài cổ tích đầy mộng ảo.
14 Editor: tamthuonglacBên trong đại sảnh tráng lệ nguy nga của Hào Đình, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đúng mực bước nhanh đi vào trong, sau khi nghe thấy giọng trẻ con nói ra từng chữ rõ ràng sắc mặt đặc biệt càng khó chịu vài phần, chỉ sợ tránh không kịp nên tăng nhanh bước chân.
15 Editor: tamthuonglacCùng so sánh với bốn năm trước, Cận Tử Kỳ trỗ mã càng xinh đẹp ra, khi dáng người yểu điệu của cô đứng ở nơi đó, hơi yếu ớt, khoé môi mờ ảo tựa như không mỉm cười, cũng đủ để làm đàn ông kìm lòng không đậu mà truy đuổi theo bóng hình cô.
16 Editor: tamthuonglac“Chú (hạt cao lương) Cao Triều, thật xin lỗi nha, Mỗ Mỗ không nên để cho mọi người đều biết chú (hạt cao lương) lớn lên giống con chuột!” Nghe không có một chút thành ý xin lỗi trong mười phần sức lực, ngược lại thấy còn có chút hả hê thích thú khi có người gặp hoạ.
17 Editor: tamthuonglacVẫn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông ra tay giúp đỡ đúng lúc, Cận Tử Kỳ thấy hoa mắt, thắt lưng cô được bàn tay kia đỡ lấy, trong phút chốc đã đứng vững vàng, đồng thời bức tường thịt sau lưng cũng rời đi.
18 Editor: tamthuonglacTống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử ở trong ngực kêu lên hết sức tín nhiệm, màu sắc con ngươi càng thêm dày đặc, vẻ mặt khó dò. Bàn tay to của hắn khoát lên đầu vai Cận Tử Kỳ không khống chế nổi run rẩy, bị nện trúng xương tay dẫn đến đau đớn như kim châm muối xát, nhưng hắn cũng không tình nguyện cứ như vậy mà dễ dàng buông tay, để cô rời khỏi bên người hắn.
19 Editor: tamthuonglacDoãn Lịch đưa Cận Tử Kỳ trở về chỗ ở khu biệt thự Cận gia. Doãn Lịch hào hoa phong nhã xuống xe trước giúp Cận Tử Kỳ mở cửa, thuận lợi cho cô ôm Cận Mỗ Mỗ đang ngủ xuống xe.
20 Editor: tamthuonglacTrên ban công ánh trăng tràn ngập khắp nơi, ánh sáng trắng đầy sàn. Trên cửa sổ sát đất rèm cửa vải sa mỏng màu trắng hai lớp khép hờ, gió đêm theo vầng sáng vàng nhạt ở trong phòng lướt qua* (NV: Phản quang lược ảnh)*Phản quang lược ảnh: ánh sáng phản chiếu trên mặt nước và cái bóng chợt lóe lên, chớp mắt liền đi qua, không tập trung quan sát kỹ hoặc ấn tượng không sâu khắc.