1 Tối đen, không có lấy một tia sáng, cả thế giới như bị bóng đêm cắn nuốt. Lâm Quân Tử tỉnh lại, nàng cảm giác cơ thể nặng nề vô cùng, ngực như bị ngàn cân đá tảng đè nặng, hô hấp không nổi.
2 Ta thèm vào, cư nhiên lại xảy ra chuyện quái dị như vậy a !Lâm Quân Tử cực lực an ủi chính mình, bắt đầu từ cái quan tài. Quan tài đã bị đóng chạt, không có rãnh khí, nếu kích động giãy dụa, như vậy, dưỡng khĩ sẽ ngày càng ít, nàng sẽ chết nhanh hơn.
3 Lâm Quân Tử trừng mắt hạnh, đang tức giận định phản bác lại, thì có một tiếng nói ôn hòa giống như xuân phong truyền đến “ Cô nương, người có khỏe không? Có thể đi được không ?”Thanh âm thật ôn nhu thật mềm mại thật dễ nghe a, chỉ bằng một tiếng ân cần thăm hỏi ôn hòa này, khiến cho tất cả phẫn uất ủy khuất bất bình tràn ngập của Lâm Quân Tử đều hóa thành carbon diocid trong lỗ mũi hết, thở ra là tan.
4 Thế này là làm sao ?Người trước mặt rốt cuộc là loại người nào a ?Lâm Quân Tử hoàn toàn theo trạng thái ngây thơ thanh tỉnh lại, từ trong quan tài đi ra đến giờ, lần đầu tiên hốt hoảng thấy tình cảnh của bản thân đã thay đổi.
5 Công tử rõ ràng sửng sốt, có chút không biết phải làm sao. Hắn hỏi nàng có thể tự mình về nhà hay không, nàng lại hỏi lại hắn có phải Vương Gia hay không, đây là thế nào a ?Công tử quay đầu cùng người thiếu niên bên cạnh liếc mắt một cái nhìn nhau, thiếu niên cũng hai mắt trừng lão đại, không biết nói gì.
6 Lâm Quân Tử cười trộm, cho dù thấy không rõ mặt công tử này, không biết đẹp xấu, nhưng là cảm giác ăn đậu hủ của nam thanh niên cũng thật không tồi ha!Tiếp xúc gần như vậy, công tử cũng phát hiện Lâm Quân Tử trên đầu quấn băng.
7 Lâm Quân Tử ngẩng đầu nhìn xung quanh tối om, tiếp tục khóc quay ra nói với công tử: “Đa tạ công tử ra tay cứu ta, ta đã khiến công tử trì hoãn rất nhiều thời gian, không thể lại khiến ngươi gặp thêm rắc rối, công tử các ngươi hai người nhanh đi đi thôi !”Lâm Quân Tử vừa dứt lời, thiếu niên kia lập tức như chết đuối vớ được cọc đáp ứng ngay “Ân, cô nương nói chí phải, chúng ta đi rồi, cô nương ở lại bảo trọng!” Nói xong nhanh chóng xoay người đi dắt ngựa.
8 Đúng là thành lâu nữ tử. Thượng Đế Bồ Tất thần tiên thánh phật a!Các vị làm ơn, khiến cho cuộc sống xuyên qua của ta tốt đẹp một chút đi!Tuy rằng không thể khoái ý giang hồ, trường kiếm thiên nhai, cũng phải áo cơm không lo mới tốt.
9 “A?”Đang uống nước, Lâm Quân Tử một ngụm sặc nước chui vào trong khí quản , thiếu chút nữa bị sặc chết!Vừa ho khan kịch liệt, Lâm Quân Tử thấy công tử cùng với Cửu Nguyệt sắc mặt đều tái đi, ánh mắt nhìn Lâm Quân Tử cũng đã thay đổi.
10 Công tử vững chãi ngồi trên lưng ngựa,cả người thong thả hướng về cổng thành, từ từ tiến tới. Cửa thành chỉ có hai tên tiểu binh xem xét tới lui người qua đường.
11 Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lê hoa tiếu xuân phong, nhìn thế nào cũng giống người để cho người ta yêu thương chiều chuộng không kịp, không phải đại tiểu thư danh môn, cũng phải là tiểu gia bích ngọc a!Vì sao nhất định phải là thanh lâu nữ tử a!Nhất song ngọc tí thiên nhân chẩm, bán điểm chu thần vạn nhân thường*?*Đôi cánh tay ngọc ngàn người gối đầu, một nửa môi son vạn người nếm.
12 Cư nhiên chạy tới uyên ương dục“Nghi phạm tổng cộng có hai người…. ”Lâm Quân Tử nghe đến mấy lời này cũng đã rõ ràng, là quan binh thủ thành này bắt đầu đi lục soát rồi.
13 Làm sao nam nhân lại có một đôi tròng mắt như vậy a, rõ ràng mị hoặc khiến tim đập dị thường, quyến rũ đến nước còn phải mềm nha!Tiếng thét chói tai của Lâm Quân Tử rốt cục bị mắc lại trong cổ họng, cũng không phải là do tay công tử dùng khí lực quá lớn, mà là, nàng bị diện mạo của công tử làm làm cho chấn kinh mất rồi.
14 Như hoa lê trong gió, thần sắc hoảng sợ thê lương. Nhìn thấy bộ dáng này của công tử, trong nháy mắt, một ý muốn bảo hộ mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Quân Tử, bản năng yêu thương vĩ đại của người mẹ như sống lại trong giờ phút này.
15 Lâm Quân Tử vội vàng chuồn ra khỏi thùng gỗ, bối rối vơ lấy vài món quần áo phủ lên người che loạn. Lúc này, cửa phòng cũng bị người bên ngoài phá mở.
16 Nàng mày liễu dựng thẳng , hai tay chống thắt lưng, nhìn tên binh sĩ béo kia chửi âm lên “Hảo a! Đây là mục đích hôm nay của các ngươi đi? Ngoài là phụng mệnh điều tra, trong là nhân cơ hội đùa giỡn con gái nhà lành!”Lâm Quân Tử đột nhiên lấy tay kéo cổ áo xuống thấp một chút, để lộ ra một mảng ngực như bạch ngọc, lại vừa vò vò tóc, giống như một người đàn bà chanh chua, quay ra phía cửa phòng, hướng xuống dưới dưới lầu cao giọng hô to: “Ngươi đâu a, phi lễ a, cứu mạng a, đến mà xem quan binh đùa giỡn dân nữ a! Ai làm chủ cho ta a!”Một chiêu này của nàng quả nhiên hiệu nghiệm, mặt tên binh sĩ béo lập tức đỏ lên, lớn tiếng quát Lâm Quân Tử: “Ngươi con mẹ nó hỗn đản, ai phi lễ ngươi hả? Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Có phải muốn ăn cơm tù không hả?”Lâm Quân Tử làm ra vẻ sợ hãi, lùi về phía cửa, vừa khóc vừa kêu: “Ngươi lại còn uy hiếp ta? Người đâu a, quan binh muốn giết người a!”Tiếng kêu la của Lâm Quân Tử , khiến cho rất nhiều người chú ý, rất nhiều khách trọ cũng đã vọt tới cửa phòng.
17 Đặt công tử nằm ngửa trên mặt đất, Lâm Quân Tử cúi người xuống, nâng đầu của hắn lên, nắm cái mũi, bắt đầu hồ hấp nhân tạo cho hắn. Hô hấp nhân tạo, là kỹ thuật cơ bản tối thiểu của một y tá.
18 Mà lúc Lâm Quân Tử nghe đến ba chữ “Thanh cô nương” kia lại càng nổi trận lôi đình. Nàng vụt đứng lên, chỉ vào Cửu Nguyệt chửi ầm lên: “Khốn nạn, ta mới không kêu là Thanh cô nương đâu ! Ta nói lại lần nữa, ta không phải thanh lâu nữ tử! Nếu như không phải ta cứu hắn, hắn sớm đã chết.
19 Edit by LinhMaroon“Ừng ực” Lâm Quân Tử không nhịn được mà nuốt nước miếng xuống, ta thèm vào, mỹ nhân như vậy, làm ta cũng xuân tâm nhộn nhạo rồi. Cổ đại nếu có bệnh viện chuyển giới, ta nhất định trói hắn lại mang đến đó.
20 Lâm Quân Tử mi mắt buồn bã rủ xuống, cư nhiên xuyên qua thành thanh lâu nữ tử ti tiện, thật sự là ma luyện gân cốt, hành hạ tâm trí a !Bạch Lộ chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Quân Tử, thanh âm ôn hoa như một làn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng quan tâm Lâm Quân Tử: “Ta biết ngươi là hảo nữ tử, không phải thanh lâu nữ tử! “Lâm Quân Tử đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Ngươi làm sao biết được ?”Bạch Lô đưa tay chỉ chỉ cánh tay Lâm Quân Tử, nói ra một câu càng thêm ôn nhu: “Ta nhìn thấy thủ cung sa của ngươi.