1 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
2 Rõ ràng là bên kia đã cúp máy. Mễ Bối len lén liếc nhìn bà Mạc, không hiểu gì cả. Không khí bỗng chốc trở lên căng thẳng. Hai tay Mễ Bối đặt trên bàn, khẽ bóp nhè nhẹ chiếc khăn trải, chẳng dám thở mạnh.
3 - Bối Bối, có phải nàng đã quên ta rồi không? Có phải nàng đã quên lời hứa giữa chúng ta rồi không? - Không, thiếp không quên. - Vậy thì tốt quá, đã mười chín ngày rồi, chỉ còn một ngày nữa là nàng được trở về Thiên đình, ta nhớ nàng đến chết đi được! - Thiếp cũng nhớ chàng! - Đúng rồi, nàng tìm thấy ân nhân cứu mạng của mình chưa? - Thiếp vẫn chưa! - Bối Bối, nàng không thể yêu con người được! Nếu nàng phản bội ta, ta sẽ xuống dưới đó, giết hắn ngay lập tức! Ta sẽ giết hắn… Ta sẽ giết hắn… … Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng rít chói tai, âm thanh ấy làm cho gan ruột Mễ Bối như bị xé nát.
4 Bà Mạc nhìn cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp trước mắt, không khỏi xót xa, nhẹ nhàng nói: - Con à, chắc con chịu khổ nhiều lắm rồi phải không? Nhìn con kìa, sắp gầy như que củi rồi.
5 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
6 Anh ta nhìn chăm chăm vào đầu gối trắng muốt đang chảy máu của Mễ Bối, ánh mắt tà ác như mắt quỷ hút máu: - Chảy máu rồi! Sau đó anh ta lại lạnh ngạt ngước mắt lên, hờ hững buông thêm một câu: - Chảy máu rồi! Dường như hai câu vừa rồi là của hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
7 Trong lớp học, cô giáo đang ra sức dùng phấn vẽ những ký tự loằng ngoằng lên bảng, cứ như là cuối năm sẽ bình chọn giáo viên xuất sắc lấy tiêu chuẩn là ai dùng phấn nhiều hơn vậy.
8 Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, một thầy giáo cao gầy đã ngoan ngoãn xuất hiện ngay cửa lớp. Ông ta chạy vào kéo cô giáo ra mắng cho một trận, sau đó lại niềm nở giới thiệu sinh viên mới chuyển từ Đại học Tây Thành tới, rồi thầy chỉ tay vào ghế trống ở hàng cuối, nói với Mễ Bối: - Mễ Bối, em ngồi ở kia có được không? Mễ Bối nhìn theo ngón tay run run của thầy, thì thấy ngay anh chàng đang nằm gục xuống bàn ngủ khò khò kia.
9 “Ui…” “Tảng đá lớn” đang ngủ “hừ” một tiếng rồi chống tay dậy, ánh mắt như muốn phun ra lửa trợn trừng lên nhìn Mễ Bối. Mễ Bối giật mình, khuôn miệng nhỏ há hốc, ngẩn người ra nhìn anh ta, cặp chân thon dài đang giơ lên cũng đờ ra đó.
10 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
11 Bà Mạc thì luôn miệng nhắc: - Ăn nhiều đi con, ăn nhiều mới khoẻ mạnh được! Đến nửa đêm, cậu chủ nhà họ Mạc mới về. Lẽ nào một ngôi nhà ấm áp tình người như vậy lại không hấp dẫn nổi trái tim phiêu bạt của anh ta? Rốt cuộc anh ta là người như thế nào? Tối hôm ấy, Mễ Bối ngủ rất ngon.
12 Gã kia gãi gãi đầu. Mễ Bối gật gật đầu rồi lại viết: - Không biết à? - Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải phạt thế nào đây? Mễ Bối không nghĩ ra.
13 Anh ta lại đeo lên tấm mặt nạ của quỷ hút máu. Con người mà đeo mặt nạ lên thì không còn là con người nữa. Sau khi khoác lên bộ mặt lạnh lùng, anh ta bước lại gần người mẹ đang cười rạng rỡ của mình nói: - Mẹ lại tìm người chết chung nữa hả? Con đã bảo là không cần rồi mà lại! Mỗi ngày mẹ lại có một cô con gái, thế mẹ coi con trai mẹ là cái gì hả? Lợn à? Còn cả cô nữa! Anh ta quay sang gắt lên với Mễ Bối, hai mắt long lên lạnh lẽo: - Nếu cô còn có chút lòng tự trọng, thì lần sau đừng để tôi thấy cô ở đây nữa.
14 Thầy giáo đang khàn giọng giảng bài, còn Mễ Bối thì áp mặt xuống bàn, ngắm nhìn những chú chim sẻ tự do nhảy nhót bên ngoài. Tại sao anh ấy không thích mình ở nhà anh ấy? Không phải trước đó, khi chưa biết mình được nhà họ Mạc nhận nuôi, anh ấy còn nói chuyện với mình vui vẻ hay sao? Mễ Bối lắc lắc đầu, buồn bã đưa tay vuốt nhẹ lên những đường ranh giới bằng phấn trên mặt bàn, lại nhớ đến lúc Mạc Ngôn Hy dạy mình cười, vừa nghiêm túc nhưng cũng lại rất trẻ con.
15 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
16 Trước đây, có một người con trai đã nói với cô: “Cười không có nghĩa là vui, tôi chỉ đang cười cho cô xem, thế thôi. ” … Tối hôm ấy, nhà họ Mạc náo loạn cả lên… Cậu chủ trở về! Đã cả tháng nay Mạc Ngôn Hy cố ý không về nhà, vì vậy, khi anh ta chạy vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi, gặp ai cũng hét lên hỏi: “Mễ Bối về chưa?” thì mọi người kinh ngạc thế nào, chắc không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
17 Lời của mẹ làm Mạc Ngôn Hy giật mình… Ý bà muốn nói, điều anh ta sợ nhất chính là mình sẽ thích Mễ Bối. Thấy con trai trầm ngâm không nói gì, bà Mạc lại dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con.
18 “Á!” Mạc Ngôn Hy cũng kinh ngạc kêu lên: “Hả…” Thì ra Mạc Ngôn Hy đã dẫm lên người Mễ Bối. Hai người cùng lúc lăn qua một bên. Mạc Ngôn Hy nghiến rắng ôm chặt lấy chân, lăn một vòng dưới đất.
19 Đang định nói gì đó, cổ họng giật giật, nhưng chợt nhìn thấy cô gái đáng thương nằm trên giường đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại như rất khó chịu,Mạc Ngôn Hy không đành lòng, bèn nén lại.
20 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50