1 Tự chương. “Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn” (chỉ sự vật tuy nhỏ nhưng nội dung lại đầy đủ). Dùng lời này để hình dung Quân huyện là cực kỳ thích hợp.
2 Chương 1. Thấy rõ người bị thương, đầu Thủy Căn “Oanh!!!” một tiếng, một phát nổ tung. Trong lòng cậu thầm kêu khổ, đụng ai không đụng, lại đụng trúng cái tên oan gian này! Phàm là tiểu hài tử, lúc nhỏ đều có nỗi ám ảnh nào đó, ngoài việc gia đình bất hạnh, bản thân có chỗ thiếu sót, còn có bên cạnh đều có một kẻ cường hào ác bá không dưng lại nhét cóc vào bàn học mình, hay đổi nước trong bình thành mực viết.
3 Chương 2. Nghe Trương đội trưởng nói như vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, Trương Đại Phúc nhìn kỹ khối văn bia kia, trên mặt có khắc mấy chữ thất loạn bát tao, uốn éo như giun bò, không thể nhận ra lấy một chữ.
4 Chương 3. Tầng đất của phần mộ này đã được đào lên, lúc Thủy Căn nhìn về phía sau Trương thúc, chỉ có thể thấy cửa hầm được đào lên trên mặt đất. Trương Đại Phúc hiển nhiên mới từ trong hầm bò ra.
5 Chương 4. Bất quá sinh nhật của mình, bọn họ sao lại biết rõ a? “Đúng vậy…Thế thì sao?” Lúc này, Đới Bằng cướp lời: “Vị này chính là con trai của giáo sư Lương xấu số gặp nạn, mi xem, giáo sư Lương chết không minh bạch , làm con trai ông ấy không đành lòng, đã mới vài thầy phong thủy đến nơi giáo sư Lương gặp nạn để làm lễ cầu siêu cho linh hồn người chết.
6 Chương 5. Đới Bằng không trả lời, chỉ là đầu lưỡi chuyển động càng thêm mạnh bạo. Ngô Thủy Căn giãy không ra, càng khẳng định người này không phải Đới Bằng.
7 Chương 6. Nhìn khúc dồi mặc đồng phục cảnh sát, không cần người khác nhắc nhở, Thủy Căn cũng biết mình đã dính vào một âm mưu kinh thiên động địa. Cậu kinh nghi bất định nhìn cái tên Phùng cục trưởng kia, trong đầu xoay chuyển vòng vòng cũng nghĩ không ra nguyên cớ.
8 Chương 7. Những lọn tóc lông cừu đầy đầu đều đã bị cạo sạch, chỉ còn lại có một tầng lông tơ xanh đen bao phủ da đầu, Thủy Căn tay cầm đồ dùng cá nhân được phát cho đi theo quản giáo tới phòng giam của cậu.
9 Chương 8. Đới Bằng vừa vào cũng nhìn thấy Ngô Thủy Căn, co đầu rụt cổ đứng một bên không dám nói lời nào. Chờ cảnh sát đi rồi, lập tức đi đến trước mặt Thủy Căn nước mắt lưng tròng gọi một tiếng: “Thủy Căn.
10 Chương 9. Thủy Căn muốn hét lên, muốn đứng lên đập cửa gọi người, nhưng hết thảy những ý niệm này đều lập tức chấm dứt khi “hắn” chạm lên da thịt cậu.
11 Chương 10. “542, các ngươi gào cái quỷ gì đó! Nhanh mặc quần áo đi ra tập hợp!” Quản giáo ngoài cửa sắt hét lớn một tiếng, Thủy Căn mới từ trong sợ hãi giật mình tỉnh lại.
12 Chương 11. Thủy Căn trống ngực đập thình thịch, đôi mắt nhắm tịt lại, chỉ lo tà khí sẽ xông vào. Người phía sau ôm lấy cổ Thủy Căn, lấy tay giúp Thủy Căn lau sạch bùn ở mắt, ở mũi cậu.
13 Chương 12. Thiệu phất phất tay, hai cái cương thi động tác cứng ngắc lần lượt đi vào trong động. Thiệu cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của Thủy Căn, Thủy Căn cuối cùng từ trong mê man tỉnh lại, thấy bọn người Phùng cục trưởng mang bình dưỡng khí đang chuẩn bị tiến vào đại động nơi lam khí kia thoát ra.
14 Chương 13. Người đang sống sờ sờ tự dưng biến thành phù điêu, sự kinh hãi ngập tràn trong dũng đạo(hành lang). Phùng cục trưởng vẻ mặt âm trầm nói với Thiệu: “Thanh Hà Vương, chúng ta đã ước định, ngươi cam đoan sẽ giúp chúng ta an toàn tới mộ thất lấy được thứ đó.
15 Chương 14. Đúng lúc này, Phùng cục trưởng sốt ruột giục: “Thanh Hà Vương, chuẩn bị mở cửa đi!” Thủy Căn thấy Thiệu muốn đi mở cửa, lập tức cuống quýt nói: “Ta với cha ngươi không có quen biết gì hết, ta sẽ không phải đi chứ?” Không ai đáp lại cậu, bởi vì lúc này, Thiệu đã cầm lấy cái vòng đồng trên cửa, kéo mạnh ra.
16 Chương 15. Thiệu bất ngờ gây khó dễ khiến Phùng cục trưởng trở tay không kịp. Hắn rút súng lục bên hông, chĩa vào Thiệu rồi bóp cò. Viên đạn bắn trúng vai Thiệu, thế nhưng mấy phát súng còn lại, đều bị Thiệu nhanh nhạy tránh được, tất cả trúng hết vào cơ thể đang kịch liệt co giật của tam phiết hồ.
17 Chương 16. Thủy Căn lúc này mới phát hiện, cổ mộ này tạo thành hình chữ “Thân” (申), thông đạo kia hóa ra lại dẫn vào bên trong những bức tường cao ngất của nhà ngục Quân Sơn, chính là trên một cái gò nhỏ bên ngoài hàng rào của cái sân rộng nơi phạm nhân được đi dạo hóng gió, quản giáo vẫn hay đến dưới chân gò đất này hút thuốc nghỉ ngơi.
18 Chương 17. Tội phạm đang cải tạo từ khi vào đây về sau, chỉ có một việc là chịu khó lao động, tranh thủ được giảm hình sớm. Cậu thì ngược lại, ban đêm thì bị quỷ áp, ban ngày còn phải đến phân xưởng lao động làm mấy việc may vá.
19 Chương 18. Thiệu không nhúc nhích, ngược lại, còn tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, khoanh tay nhìn cảnh náo nhiệt. Không khí như bị đông đặc, trong cổ họng ác linh không ngừng phát ra tiếng kêu nghe rất buồn nôn.
20 Chương19 Hài tử vừa thoát khỏi mòng vuốt của đại thúc dê già, đang cuống quít kéo quần, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Thiệu sát khí đầy mặt tiến về phía mình.