1 ĐẾ QUÂN NHẤP RƯỢU MỘT MÌNH, ÁNH MẮT XA XĂM DÕI RA MẶT BIỂN TRÙNG KHƠI: “BÁ CHỦ CỦA BIỂN, KHÔNG NÊN CÓ DÁNG VẺ NHƯ NGƯƠI MỚI PHẢI. ”
Nghe nói sinh ra là rồng thì phải có kho báu lận lưng, giàu nứt vách đổ tường.
2 NHỮNG NƠI Y ĐẾN VẠN VẬT THẦN PHỤC, CẢ NGỌN NÚI LẶNG IM THIN THÍT.
Dao Hoan khờ lắm, từ lúc chào đời đến nay đã sống ở chốn thâm sơn cùng cốc, gần như tách biệt với thế gian này.
3 CON RỒNG NHỎ NÀY LẠI MUỐN NẾM ĐÒN TỐC ĐUÔI RỒI.
Đương nhiên, nếu đủ khả năng chống lại hình phạt thì Dao Hoan sẽ có lại cái uy xưng hùm xưng bá ở khu rừng này.
4 Thổ Địa công công đi rồi, Dao Hoan ngồi xổm bên rừng chướng khí, nàng nhìn vạt cây mịt mù không rõ bến bờ, lại cho móng rồng vào mồm nghiến rồm rộp.
Chuyến này nàng nên đi.
5 Đuôi rồng nướng có ngon nghẻ gì đâu!
Dao Hoan ôm chặt đuôi mình, sợ mình vừa sểnh ra lại bị đế quân chặt đem nướng.
Điệu bộ dè dặt giữ đuôi của nàng lọt vào mắt đế quân, y bật cười lạnh.
6 Một viên dạ minh châu bé tẹo, đương nhiên chẳng lọt vào mắt đế quân nổi.
Trông theo bóng lưng phất áo bỏ đi của đế quân, Dao Hoan ôm đuôi đứng sững hồi lâu rồi cất viên châu vào, sau đó hớn hở lao thẳng xuống suối mát nhà mình.
7 Vụ Kính chờ trong sơn động của Dao Hoan đến tận tối vẫn chưa thấy nàng về. Vừa định sang nhà đế quân sát vách thăm dò tình hình, Dao Hoan đã lè lưỡi thở dốc lăn thẳng xuống suối lành, thân rồng nhếch nhác trông như rác.
8 Chuyện đế quân bị Dao Hoan - rồng tồi mặt dày ép phải đồng ý dạy nàng tu luyện đã lan khắp ngọn núi ngay trong đêm ấy.
Hoa cỏ tinh đang hội họp, hỉ hả nói cười bỗng hoảng hồn bặt tiếng, hồi lâu sau mới xác nhận lại với lợn rừng tinh báo tin: “Đế quân thực sự đã bị uy hiếp rồi khuất phục hả?”
Lợn rừng tinh thở phì phò đôi tiếng, gã tuôn mồ hôi đầy đầu vì phải chạy loan tin: “Chứ còn gì nữa! Chứ cô bảo xem nhân vật lẫy lừng chói lóa như đế quân, sao lại đồng ý giúp con rồng tồi ưa làm càn ấy?”
Tuy đám yêu tinh không rõ vì sao một bá chủ trên biển như Tứ Hải đế quân lại đến ngọn núi vô danh này, cũng chẳng biết do đâu mà y lại nán lại đây lâu như thế, nhưng đầu óc đơn giản của chúng luôn cảm thấy rằng, nhân vật tựa trích tiên như đế quân hẳn làm gì cũng sẽ có lý do của mình?
Cho nên chúng vô cùng thản nhiên đón nhận nhân vật Tứ Hải đế quân, người đem lại chính nghĩa cho những yêu tinh bị rồng tồi bức hại trên núi đây.
9 Tu luyện là một việc rất ư là buồn chán, ít nhất là với Dao Hoan.
Dao Hoan gây quá nhiều điều xấu, thành thử sau khi nàng chính thức bắt đầu tu luyện, yêu cầu mà đế quân đặt ra vô cùng nghiêm khắc.
10 Tiếng rồng gầm ngưng kết số linh lực còn sót lại của Dao Hoan, khiến chim chóc hoảng sợ bay hết cả. Gió mát đang thong dong vi vu giữa núi rừng cũng phải dừng lại, tiếng gió vừa ngừng, rừng núi lại càng im lìm trống trải.
11 “RỒNG TỒI NGỐC, LÚC HÓA HÌNH KHÔNG BIẾT HÓA RA QUẦN ÁO ĐỂ MẶC. ĐẾ QUÂN THẤY HẾT SẠCH RỒI NHỈ?”
Được đế quân xách về sơn động, Dao Hoan cứ nơm nớp sợ y cáu nàng rách việc, ghim đấy tính sổ sau.
12 Y KHÔNG KÌM ĐƯỢC NHẤC TAY, NHẸ NHÀNG VUỐT TÓC NÀNG.
Tầng không trong vắt, sắc xanh bạt ngàn.
Rừng núi gió hiu hiu thổi, cỏ cây đưa hương.
Ngồi nơi vườn nhà đế quân, Thổ Địa công chưa từng nhẹ lòng và tự tại như hôm nay.
13 Y VỪA ĐẾN, CẢ QUẢ NÚI NHẠT NHÒA KÉM SẮC.
Thì ra đế quân có tên.
Dao Hoan bưng mặt ngồi kế bếp, mùi sâm núi hầm gà rừng dần lan tỏa, nhưng nàng lại không hứng khởi được bằng lần nếm thử đầu tiên.
14 Ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống núi đồi, dịu dàng lan tỏa khắp mặt đất.
Cỏ cây bên dưới khe khẽ cúi người, tỏ lòng thần phục.
Khu rừng trước đấy vẫn rì rào nay đã lặng lại, chỉ còn tiếng gió, chỉ còn bóng cây.
15 DAO HOAN ĐÃ LÂU CHƯA NẾM MÙI LẠI BỊ ĐẾ QUÂN XÁCH ĐUÔI TREO NGƯỢC LÊN CÀNH HÒE TRƯỚC CỬA
Phát hiện nơi Phong Nghị rơi cách sơn động tận mười vạn tám nghìn dặm, người thường ba hoa mình có thần lực thông thiên như Dao Hoan cũng phải mất kha khá sức mới xách được gã tu tiên hơn trăm tuổi ấy lên đến núi.
16 "NGƯƠI NGƯƠI NGƯƠI NGƯƠI CẮN MÔNG TA!"
Dao Hoan đương nhiên biết ý nghĩ này của mình rất hoang đường, bị đế quân treo lên cây hòe, nàng đã hối hận ngay.
17 DAO HOAN VẪY VẪY ĐUÔI, RỒI NGÂY NGẨN. . . ĐUÔI CỦA NÀNG ĐÂU!
Dao Hoan đực mặt ra.
Nàng nhìn nhóc con vải vừa đủ che thân, thẹn thùng giận dỗi bụm mông trước mặt, không thể nào gộp nó và gốc cỏ thần hành yếu ớt ưa chọc phá rồng kia làm một.
18 NÀNG MÀ KHÓC, TRỜI MƯA LIỀN BA NGÀY, NÀNG MÀ ẦM Ĩ, LŨ SẠT DỮ DỘI.
Không thấy đuôi đâu nữa!
Dao Hoan vô cùng sợ hãi.
Nàng kéo váy ngoái đầu nhìn, mặt mày tái mét.
19 "GẶP NGƯỜI MÌNH THÍCH SẼ MUỐN GẢ CHO Y. "
Nỗi lòng thiếu nữ rồng của Dao Hoan được đế quân thỏa mãn hoàn toàn, nàng ngân ngấn nước mắt ôm cánh tay y, đang định cọ vài cái làm nũng, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi rượu.
20 TỪ NAY VỀ SAU, KHÔNG CÒN THỨ GÌ GIAM CẦM ĐƯỢC LONG TỘC NỮA.
Tướng ngủ của Dao Hoan không lành, muốn vào mộng đẹp phải lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại từ cuối giường lên đầu giường, tới lui mấy lượt mới say giấc nổi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 100