21 Dao Hoan rốt cũng đã thức giấc, sau một tháng.
Nàng nằm giữa một vỏ ốc khổng lồ sặc sỡ, đang bị một cụ rùa biển đeo mai vạch mí mắt. Vạch mãi vạch hoài, nàng mở mắt dậy.
22 TẦM XUYÊN RŨ MẮT, NHÌN DAO HOAN ĐANG NỬA QUỲ TRƯỚC GỐI MÌNH, NHƯ GỘT SẠCH TRẦN AI. TRONG MẮT NÀNG, ĐẦY NHỮNG CHÂN THÀNH.
Lời vừa buông, chung quanh im lìm như chết.
23 ĐẾ QUÂN ĐÃ THÍCH Ô HOA NHƯ THẾ, THÔI THÌ NÀNG CỨ CẦM VẬY. . .
Lòng bàn tay đặt trên gối y của Dao Hoan bỏng cháy như lửa, nhiệt độ xuyên qua làn áo ập thẳng vào lòng.
24 DAO HOAN NHÌN TRỜI: "ĐỘ KIẾP SẼ BỊ ĐÁNH THÀNH THÁI GIÁM Ư?"
Trấn Phong Nam.
Lúc linh châu cập bến trấn Phong Nam, trời đã vào đêm.
Đám thuyền gỗ con túm tụm xích sắt neo trên biển, chìm nổi theo sóng cả.
25 TẦM XUYÊN BÚNG TRÁN NÀNG, HƠI VẺ KHIỂN TRÁCH: "NÀNG TƯỞNG AI CŨNG CÓ THỂ CHIÊM NGƯỠNG CƠ THỂ CỦA TA CHẮC?"
Xem chừng còn giận. . .
Dao Hoan gãi đầu bối rối, thường ngày nàng thích nhất trò gây sự, chòng ghẹo lũ yêu tinh nhỏ.
26 TẦM MANG NGHĨA TÌM KIẾM, XUYÊN CÓ Ý KIÊN TRINH.
Trong không khí nặng nề, cỏ thần hành không kìm nổi phải nhếch mép. Vừa cong môi đã sợ đế quân phát hiện, phải vờ nghiêm túc mím lại…
Đế quân đưa tay xoa nhẹ ấn đường, lúc cất tiếng đã lại điềm nhiên: “Phong Nghị đang ở đâu?”
Lư hương tinh vẫn luôn cúi đầu, nàng ta nhìn bóng mình dưới ánh nến trước mặt, hốt hoảng giây lát mới thưa: “Đạo tâm Phong Nghị không vững, nghiêng về tà đạo.