1 Trên đường tấu lên khúc nhạc buồn. Tiền vàng bạc bay đầy trời. Ngày hôm đó đưa tang Cổ lão gia tử, tốn tiền mướn đội ngũ trùng trùng điệp điệp đưa linh cữu, mua một khối mộ phần ở Hà Tây phong thủy bảo địa*, hạ thổ quan tài, cũng coi là được đi nở mày nở mặt.
2 (Chân là thẩm định, tra xét => Chân tuyển có thể hiểu là xét tuyển, tuyển chọn phu quân)Cổ Vô Song làm kinh doanh buôn bán, có thể dùng hai chữ để hình dung: hỗ trợ.
3 Buổi trưa mọi người nghỉ ngơi dùng bữa. Vậy mà hạ nhân nói, bên ngoài vẫn không ít người như cũ, thì ra vừa bắt đầu những nam tử kia bởi vì chuyện này quá mới mẻ, cần phải quan sát, ẩn núp ở một bên, xem tình huống trước cái đã?Nghĩ tới người đầu tiên như thế, ngược lại đám người chờ bên ngoài, như đốt một ngọn đèn sáng, mở ra cánh cửa thần bí.
4 Lại nói Chân Bất Phàm này, nằm trong danh sách, thực ra là một người có gia cảnh giàu có nhất. Nói không khoa trương, hôm nay thân gia (gia đình và bản thân) Cổ Vô Song nàng, về mặt tài lực, hoàn toàn vô lực đối kháng.
5 Nam tử kia thấy Cổ Vô Song ngồi xuống, vẻ mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt tối sầm, chân mày nhíu lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía nàng, đôi mắt trong suốt nhưng mà có thể thấy rõ là hắn không vui.
6 Trong tay Cổ Vô Song chỉ còn lại kẹo đường Hồ Lô. . . . . . Liếc hắn một cái, cười cười, "Công tử tựa hồ có đề nghị tốt hơn?"Chân Bất Phàm hừ một tiếng, cũng không sợ đối phương người đông thế mạnh, "Đám ô hợp, khó làm nên trò trống gì, vì sao phải kiêng dè lo sợ?"Người cầm đầu túm chặt dây cương, chỉ thấy tuấn mã giương chân lên (hai chân trước con ngựa giơ lên), bụi đất tung bay, nhóm người xem náo nhiệt cả kinh vội vàng lui về sau.
7 Nói thế nào, mặc dù cứu người là việc cấp bách, nhưng người là Chân Bất Phàm ném xuống, hiện tại hắn còn dậm chân tại chỗ, nếu như trước mặt hắn cứu người, chẳng phải là cùng hắn đối đầu sao?Những người ở chỗ này không phải người ngu, không cần thiết đi mạo phạm "thế lực ác bá" nhất bổn thành.
8 Xe ngựa Chân phủ cho tới bây giờ chỉ là trang trí. Ngựa không có phủ yên, xe cũng mới tinh như lúc ban đầu. Mới thì mới vậy, nhưng cũng phủ kín bụi hết.
9 "Mẹ ngươi!" Trương Tứ Thư bởi vì lão đệ không có não, không nhịn được mà thô lỗ, sau đó hung hăng đánh lên phía sau cổ hắn một chưởng, hoàn toàn không thấy trầm ổn nữa.
10 Có lẽ hôm trước quá mức mệt mỏi, cho nên mới nằm xuống liền không biết gì, khi tỉnh lại thì người đã nằm trên giường, xung quanh im lặng, không có chút gió nào.
11 Sau đó Cổ Vô Song buông hắn ra, gãi gãi, bộ dạng xem ra có chút mờ mịt. Tiếp đó nàng liền hướng cửa chính "dáng vẻ thướt tha mềm mại" thẳng bước đi ra ngoài.
12 Cổ Vô Song vừa xới cơm, vừa làm bộ như lơ đãng liếc nam nhân bên cạnh, liền cúi đầu xuống đặc biệt nghiêm túc ăn cơm, bi ai phát hiện mình giống như rất uất ức.
13 Lần đầu tiên trong đời Cổ Vô Song hiểu được cảm giác sững sờ. . . . . . . . . . . . Chung quy cũng phải dò xét đến cùng, vậy mà mới vọt tới, lại phát hiện sườn núi này cách cái hồ nước đó rất cao, cộng thêm nàng rất sợ nước.
14 Nước ở hồ này có thể nói là lạnh thấu tim, Cổ Vô Song cảm thấy có chút lạnh, cộng thêm sặc nước làm cho chóp mũi ngứa ngáy, cho nên nhảy mũi liên tục không ngừng.
15 Cổ Vô Song bắt đầu dưỡng bệnh, thẳng thắn mà nói, là ở lại Chân phủ dưỡng bệnh. Xuân Đào rất là uất ức, không vui chút nào. Chỉ là bệnh của tiểu thư dù sao cũng là ngoài ý muốn, cho nên liền chấp nhận mà thôi, bồi ở bên cạnh tiểu thư.
16 Toàn bộ mọi người trơ mắt nhìn đống đồ trên mặt đất liền nhanh như chớp đi vòng qua cái bàn, vẻ mặt bất ngờ xuất hiện trong nháy mắt. Trong nhất thời không người nào dám đánh vỡ trầm mặc, sau đó Chân Bất Phàm nhìn xung quanh một lần, liền đi từ từ đến giữa đại sảnh.
17 Lúc xe ngựa đi vào thành Nhữ An, Cổ Vô Song không có cảm giác gì đặc biệt. Có lẽ là vì đi đường xa nên mệt mỏi, cho đến khi Xuân Đào hết vẻ mệt mỏi hưng phấn nhảy xuống xe, sau đó nắm tay một đám nha đầu nhảy nhót loạn lên, Cổ Vô Song mới tìm được cảm giác về nhà.
18 Cổ Vô Song nắm chặt hai quả đấm, bấm ngón tay tới mức trắng bệch, sau đó bắt đầu hung hăng mắng họ Chân khốn kiếp kia, mắng từ tóc xuống đến chân. Xuân Đào thấy nàng đột nhiên trầm mặc, bất an nhẹ nhàng lôi kéo nàng.
19 Gã sai vặt giữ cửa của Pháo Hoa Lâu nhận ra Cổ Vô Song, lén lén lút lút quan sát nàng một phen, liền để cho người đi vào. Thời gian vừa tới buổi trưa, chưa đến giờ Pháo Hoa Lâu mở cửa, cho nên hậu viện trước lâu cũng có có chút vắng vẻ, gã sai vặt, hộ vệ.
20 Cổ Vô Song không ngờ đến lại như vậy, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung. Mới vừa tắt hoàng hôn, mặt trời nóng bức chưa rút đi toàn bộ, Chân Bất Phàm vác nàng nhảy ra, cái nóng đánh vào mặt, thổi cái khăn che mặt bay lất phất như vuốt ve hai má.