21 Nam tử áo trắng ra sân, kìm hãm lại sự tức giận của Chân Bất Phàm. Cục diện khẽ hiện ra một tình thế giằng co. Cổ Vô Song hơi khó chịu, bình thường là nàng che chở người khác sau lưng, hôm nay lại bị người che chở ở phía sau, chính là đá Chân Bất Phàm một cái, sau đó đi lên phía trước hắn.
22 Phương Bắc không bằng Phương Nam núi non trùng điệp, khi tiến vào thành Nhữ An, cảnh đẹp trên đường đi mênh mông. Lúc này Chân Bất Phàm khoanh tay mà đứng thẳng, đứng ở trên nóc nhà, đường phố phồn hoa, lúc này người người nhốn nha nhốn nháo bày tiệc cơ động, những người liên quan, sớm chuẩn bị lụa đỏ đèn lồng treo lên, ban đêm đốt đèn, qua trong giây lát, dùng màu đỏ trang trí cả con đường.
23 Ngay sau đó toàn thân Chân Bất Phàm đột nhiên cứng ngắc, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, chỉ là tất cả âm thanh cũng bị mắc ở trong cổ họng, một câu cũng nói không nên lời.
24 Thời điểm có người gõ cửa, Cổ Vô Song lập tức tỉnh lại. Mở mắt liếc thấy gương mặt của Chân Bất Phàm trước mặt, chợt giật mình, tim đập thình thịch thình thịch, không rõ vì sao mà vẫn chưa tỉnh hồn lại.
25 Khi Cổ Vô Song vừa nói ra lời này, toàn trường hoàn toàn im lặng. Rồi sau đó hai vị trong cuộc nhìn nhau, dưới tầm mắt sáng quắc của Chân Bất Phàm, Cổ Vô Song đột nhiên đỏ bừng mặt, lộ ra vẻ lúng túng, liền tức giận cầm đôi đũa gắp miếng thịt ức gà từ trong chén lên đưa vào trong miệng.
26 Nghĩ đến đây Cổ Vô Song liền bị tức không nhẹ, nói xong lời kia, níu lấy thành hồ lấy khăn tắm, che kín vị trí quan trọng liền đứng lên, quyết định nói làm thì làm ngay.
27 Đầu tiên là Cổ Vô Song bị chính vấn đề của mình dọa hết hồn, sau đó lại bị đáp án của Chân Bất Phàm dọa hết hồn lần nữa, nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh lại, mới tiện tay cầm lên một tượng đất, "Nhưng ta không nói gì.
28 Cổ Vô Song đối mặt với câu nói đột nhiên tới này của Chân Bất Phàm, trong lúc nhất thời chỉ đành phải im lặng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại trầm xuống, lại theo từ dưới đáy lòng xông lên một dòng nước ấm.
29 Cổ Vô Song bình thường nói được làm được, mặc dù Xuân Đào không hiểu, nhưng cũng thu dọn hành lý rất nhanh, sau đó chủ tớ hai người cộng thêm Phó Hiểu Sinh tham gia náo nhiệt, cầm chút bạc vụn cùng ngân phiếu, lên đường.
30 Quanh đi quẩn lại, Cổ Vô Song kinh ngạc phát hiện mình lại có thể nhớ rõ đường trở về như vậy. Trên đường phố cửa tiệm lục tục mở cửa, mới vừa rồi đi qua vùng ngoại thành, âm thanh người bán hàng rong hai bên đã quát lên, ồn ào huyên náo, hỗn loạn ầm ĩ, nhưng cũng rất ấm áp.
31 "Nàng thành thân rồi?"Cổ Vô Song nhíu mày, "Thế nào, ta không thể lấy chồng sao?"Hoa Thanh Phong dừng một chút, không lên tiếng, chỉ là xoay người lại, đi một con đường khác.
32 Chính là vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau. Kèm theo tiếng kêu của Xuân Đào, trong lòng Cổ Vô Song thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn gặp lại Hoa Thanh Phong, định nhắm hai mắt lại.
33 Ngày kế, ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Cổ Vô Song cùng Chân Bất Phàm vẫn vùi ở trong phòng không có đi ra ngoài, bởi vì quá đói, mà tỉnh dậy, nhưng ham muốn với thức ăn ngược lại giảm bớt, mặc quần áo xong, lại đi nhà xí một chuyến, quay đầu lại mang theo giấy cùng bút lông trở lại, bĩu môi mấy lần, cuối cùng không có mở miệng.
34 "Nó là đệ đệ của ta. ""Ừm. . . . . . " Đệ đệ. Cổ Vô Song suy nghĩ hai chữ này, hắn không nói là "Tiểu đệ", có lẽ. . . . . . Có điều khác biệt. "Cùng mẹ khác cha.
35 Làm ăn không vốn trong ấn tượng của Cổ Vô Song, ví dụ như ngày trước bên cạnh thôn có một người chưa vợ, không biết đi đâu học đạo thuật, mấy ngày sau trở lại chỉ dựa vào miệng lưỡi, đốt hai tờ giấy vàng, là có thể ngồi thu tiền.
36 Cổ Vô Song tuyệt không ngoài ý muốn khi gặp mặt Tiền Quân Bảo, chuyện gì nên tới thì nó sẽ tới, đã sớm suy nghĩ qua rồi, có lẽ đệ ấy sẽ tới tìm mình trước hay không, ở trong đoàn người Chân Bất Phàm, nàng đúng là người yếu nhất.
37 "Sẽ không phải là đệ hạ độc ở trong đồ ăn chứ. . . . . . "Cổ Vô Song đột nhiên nói ra một câu. Vẻ mặt Tiền Quân Bảo trong nháy mắt trầm xuống, tiếp đó nhếch miệng, cười mà không nói.