21 - … Mễ Bối lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh, nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Ngôn Hy mỗi lúc một gần hơn. - Đồ ngốc! Mạc Ngôn Hy gõ lên đầu Mễ Bối một cái.
22 Bữa tối vốn rất vui vẻ, ông Mạc hôm nay cũng xuất hiện, gương mặt lạnh lùng thi thoảng cũng nở nụ cười. - Con trai chúng ta lại chơi đàn rồi, cuối cùng thì con trai chúng ta cũng chơi đàn trở lại rồi… Trong bữa ăn, bà Mạc không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói này, vẻ hưng phấn đọng lại trên mặt rất lâu, cứ như là Mạc Ngôn Hy chơi đàn trở lại thì ánh sáng trở về với thế giới này vậy.
23 Có điều hôm nay cô có ra ngoài, khắp người đẫm mồ hôi, không tắm thì rất khó chịu. Mễ Bối bước ra từ phòng tắm, khắp người thoang thoảng mùi hương hoa thơm ngát, những hạt nước long lanh đọng trên mặt, trên vai.
24 - Ây! Cô kêu cái gì chứ? Làm tôi giật cả mình! Mạc Ngôn Hy đứng thẳng người dậy, giải thích: - Tôi chỉ xem cô ngủ hay chưa mà thôi. Cô ở chung phòng với một người đẹp trai như tôi mà ngủ nhanh thế à? Heo à? Vừa nói, cặp mắt đẹp của anh ta vừa hấp háy.
25 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
26 “Nhắc đến mình rồi!” Mễ Bối hiếu kỳ áp sát tai vào cửa lắng nghe. - … Im lặng. - Với lại… mẹ không muốn nhìn thấy con trai mình phải chịu đau khổ… Nói tới đây, giọng bà đã bắt đầu nức nở, nghẹn ngào.
27 -. . . ? Sao mãi vẫn không thấy Mạc Ngôn Hy đi ra vậy? Lễ nào anh ấy đã ra rồi? Làm sao thế được chứ? Mải nghĩ ngợi, Mễ Bối vô ý quay đầu lại, bất chợt bị gương mặt đang toét miệng cười trước mắt làm cho giật bắn mình.
28 Thì ra cô đã ngồi trong xe cả đêm. - Trời sáng rồi, em xuống xe đi! Mạc Ngôn Hy bực bội xuống xe, mở cửa cho Mễ Bối. Mễ Bối giờ mới tỉnh hẳn, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp của mình, ra sức lắc đầu.
29 Mạc Ngôn Hy nói xong, quay sang nháy mắt với Mễ Bối một cái, làm mặt cô đỏ ửng lên. - À à, quà của em đâu, Hy Hy? Sảnh Sảnh hình như không thích Mạc Ngôn Hy cứ nhìn cô gái khác, liền nắm lấy cánh tay anh ta lắc lắc.
30 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
31 Cũng nuốt vào. Hôn rất nhẹ, rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã kết thúc. Mễ Bối kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng phấn đờ ra, không khép lại được.
32 Nhân gian. Tây Thành Hoa tiên Mễ Bối biến thành chim khách, nhất thời không cẩn thận đã rơi xuống trần gian. Cánh đã gãy, máu chảy lênh láng. Mắt nhắm nghiền, không mở ra được.
33 Bà Mạc nói tới đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào. - Nếu con nói yêu anh ấy, anh ấy sẽ vui chứ? Mễ Bối dùng tay hỏi. - Vui chứ! Nhất định rồi! … Mễ Bối vẫn ngẩn người ra nhìn Mạc Ngôn Hy, chàng trai trông có vẻ rất khoẻ mạnh kia liệu có bệnh gì chứ? Hơn nữa có bệnh thì đi bệnh viện chữa trị không được ư? Đúng lúc này, hai hàng mi Mạc Ngôn Hy khẽ chớp chớp, Mễ Bối chưa hết bần thần thì anh ta đã mở bừng mắt ra, cười cười hỏi: - Nhìn lâu chưa? Đẹp trai quá phải không? Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt điển trai.
34 - Mẹ… Mễ Bối bị sét đánh trúng… đáng lẽ con mới là người bị sét đánh… nhưng cô ấy đã đẩy con ra… mẹ… Mễ Bối là đồ ngốc… con còn mắng cô ấy là con câm nữa… là con cố ý làm vậy… con sợ mình sẽ yêuMễ Bối mất… trước đó một phút, cô ấy còn nói… cô ấy yêu con… Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm nói như một kẻ điên, lắp ba lắp bắp, lại như đang tự trách mình… Khi bà Mạc lại gần hơn, mới phát hiện ra trước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt con trai.
35 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
36 Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát… Mễ Bối nhất định sẽ bị thương… nhưng cuối cùng, anh ta vẫn từ từ hạ tay xuống, thở hắt ra một tiếng.
37 Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy Mễ Bối, giống như một đứa trẻ lạc mẹ, chỉ khi vùi đầu vào người cô, mới có cảm giác an toàn. Mễ Bối ngẩn ra trong nửa giây, rồi khẽ chau mày, nén lòng đẩy Mạc Ngôn Hy ra.
38 - Ối… a. . . . Mạc Ngôn Hy đẩy Mễ bổi ra, máu tươi chảy dài trên khoé miệng. ’ - Em ghét anh vậy sao? Mạc Ngôn Hy vừa rên rỉ vừa nói. - … Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy chảy máu, dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, lắt đầu như điên dại, vừa sợ hãi mà không biết phải làm sao.
39 - Cô Uyển Uyển, hay là hôm khác cô hãy đến đi! Cậu chủ nhà chúng tôi… đúng là cậu ấy không được khỏe… Vú Lý nói, ngữ khí tuy rất tôn kính, nhưng người thì vẫn đứng chắn ngay trước mặt cô gái tên là Uyển Uyển, không để cô ta bước vào một bước.
40 Mở đầu - Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không? Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử. Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.