121 Bị hắn làm cho cảm độngLâm Quân Tử chợt đẩy Bạch Lộ ra, hoảng loạn nói:”Không được, ta không thể liên lụy đến ngươi!”Bạch Lộ cũng bị nàng thức tỉnh, nhưng mà, không cam lòng.
122 Khó thoát khỏi tranh đấu 1Vào đêm, Lăng Tiêu Cung. Lăng Tiếu Phong mới vừa uống giải dược do Dược Vương đưa cho, sắc mặt vẫn tái nhợt, có khẽ giảm bớt đi một chút.
123 Đổi lại hạnh phúc của muộiÐây ðúng là giàu nhất thiên hạ chân chính không thể nghi ngờ!Nhìn những đồ đựng trong hộp gấm kia, mỗi viên trân châu to bằng một quả trứng chim bồ câu, sắc mặt Lăng Tiếu Phong không có lấy một tia vui vẻ.
124 Ôn nhu lưu luyến 2Một tia thanh tỉnh cuối cùng, khiến cho nàng ghé bên tai Bạch Lộ, thấp giọng nói một câu: “Chúng ta giờ cho tên Vương gia khốn kiếp kia cắm sừng luôn sao?”Khi nói ra những lời này, Lâm Quân Tử cũng đã định sẽ trao tất cả bản thân mình cho nam tử dịu dàng như nước, ấm áp như ngọc này.
125 Vào thâm cung 4Thân thể Tiểu Thảo có chút co rúm lại né về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu thư, người không phải lại muốn làm chuyện gì đấy chứ? Lá gan Tiểu Thảo rất nhỏ, tiểu thư, chỗ này là hoàng cung, người ngàn vạn không thể làm theo ý mình được.
126 Bộ mặt thật của Đại học sĩ 1Trầm giọng nói với người phía sau: “Bắt lấy kẻ kia, trong cung không thể có cung nữ giỏi võ như vậy được, không phải gian tế thì là thích khánh, ta phải tra hỏi.
127 Thấy chết mà không cứu 1Phía trước chưa thấy rõ ràng cái gì, nhưng từ phía bụi cây đã mơ hồ tiếng khóc. Trong lòng Lâm Quân Tử lập tức có chút ngạc nhiên, tối như vậy rồi mà còn có người nào trốn ở chỗ này khóc?Bị ủy khuất gì đây?Vừa nghĩ lại nghĩ, bản thân mình còn lo chưa xong, lại còn lo chuyện bao đồng, mặc kệ đi!Nhưng là tiếng khóc kia ngày lại càng bi thương, ngày càng tuyệt vọng.
128 Uyên ương khấu mất rồi“Đa tạ cô nương đã cứu tính mạng của ta, nếu như ta có thể tránh được một kiếp này, nhất định sẽ luôn cảm niệm ân cứu mạng của cô nương!”Lâm Quân Tử hào sảng vung tay lên, “Cho qua đi, chút chuyện nhỏ này đâu cần phải cảm niệm, cô mạnh khỏe sống tốt, chính là đã cảm kích ta rồi!”“Được! Ta nhớ rồi!”Tiễu Mễ đỡ cô gái lên, chậm rãi đi về phía Ngọc Hòa cung.