1 Mở mắt ra, một mảnh tối đen. Trên giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi hại.
2 Thế nhưng hiện tại, thân là vợ của anh, cô sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Anh… cư nhiên không ghét bỏ. Nguyễn Mộng lặng lẽ nhắm mắt lại, có lẽ anh không phải không ghét bỏ, chỉ là cho tới bây giờ đều không có nói mà thôi.
3 Nguyễn Mộng cảm thấy cực kì bối rối. Trái tim cô đập kịch liệt, nhưng mà ở trước mặt Vệ Cung Huyền, cô không khác gì một ở đứa trẻ con, tùy ý anh muốn làm gì thì làmMà lúc này đây, anh tựa hồ không giống những lần trước.
4 Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng cô, lập tức đi vào phòng tắm. Nguyễn Mộng xác định anh đã thật sự đi vào phòng tắm rồi, mới vụng trộm đem áo sớmi của anh mặc vào.
5 So với miếng bít tết, khiến Nguyễn Mộng càng hoảng sợ và luống cuống hơn chính là sự khác thường của Vệ Cung Huyền. Anh thật sự rất không bình thường…Không phải cô đa nghi hoặc là đa tâm, quả thật không bình thường.
6 Lý do tốt. Nguyễn Mộng rất thuận tay nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay anh, người lại bị Vệ Cung Huyền ôm vào gian phòng. Anh trở tay đóng cửa lại, mang theo cô đi tới phòng bếp, giúp cô mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là mấy món ăn Trung Quốc đơn giản.
7 Mặc dù không phải là lần đầu cảm thấy như vậy, nhưng Nguyễn Mộng vẫn là suy nghĩ – quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái. Mấy ngày nay người đàn ông mà cô sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể anh là một người khác hay không? Mặc dù bề ngoài không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với cô quả là khác một trời một vực.
8 Sau khi Vệ Cung Huyền ra cửa, Nguyễn Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không thích không khí như vậy, cho dù là đang ở cùng người đàn ông mình thích.
9 Nguyễn Mộng lúc này mới phát hiện ra người đàn ông này tựa hồ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô nho nhỏ lui một bước, ôm văn kiện dựa vào tường, như thể nó có thể mang cho cô một chút an toàn.
10 Nguyễn Mộng rời đi mà không hé lời nào, kiếp trước cô không có đi mà không nói lời cáo biệt như vậy. Lúc trước cô có từ biệt hay không Vệ Cung Huyền cũng không để ý, dù sao cô cũng không là gì đối với anh.
11 Nguyễn Mộng cho rằng mình ăn mặc rất đúng mực, cho nên cô rất khó hiểu hai người đàn ông trước mặt nhìn cô làm gì. Nếu như không phải ánh mắt hai người đàn ông này quá mức, Nguyễn Mộng còn muốn giả bộ nửa ngu nửa sững sờ đi qua:“Cái đó…”Cô chỉ chỉ nồi:“Cháo sắp tràn ra rồi.
12 Nguyễn Mộng bần thần một hồi lâu, chợt thấy Vệ Cung Huyền đứng ở trước mặt tự bao giờ. Cô hoảng sợ đến rụng rời, ánh mắt long lanh, suýt chút nữa là rơi lệ… Cô vội vã đứng lên chuẩn bị đi thu dọn, bất ngờ bị Vệ Cung Huyền nắm lấy cánh tay.
13 Tâm trạng Nguyễn Mộng rối bời, không biết phải làm sao. Cô cắn môi, vùi mình ở trên giường, kéo chăn đến tận cổ, chỉ để lộ gương mặt bánh bao tròn trĩnh.
14 Sau khi hôn Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng lập tức hối hận. Cô chỉ muốn dời sự chú ý của anh thôi mà, hoàn toàn không có ý khơi gợi lửa dục của anh đâu nha.
15 “Sao em không đợi anh?”Đối với câu hỏi của Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng có chút kinh ngạc. Cô cho là anh đang nói tại sao không đợi anh cùng nhau ăn điểm tâm, vội vàng giải thích:“Bởi vì em thấy anh còn chưa thức… cho nên mới ăn sáng trước… Anh có đói không? Nếu anh đói em liền làm cho anh ăn có được hay không?”Anh thật sự đáng sợ như vậy sao? Bọn họ hôm qua mới quyết định cùng nhau sống những ngày tháng thật tốt.
16 Kết quả cuối cùng…. Đương nhiên vẫn là Nguyễn Mộng ra tay. Không phải nói chứ, Vệ đại thần xem ra giống như không gì là không làm được, nhưng thật ra đối với việc nhà thật sự là một chút cũng không biết, hơn nữa còn có thể nói là tương đối vụng về.
17 Nguyễn Mộng cô có một khuyết điểm rất lớn, chính là ngủ say như chết. Nói cô ngủ như chết đến nỗi động đất, núi lửa, sóng thần đều không hay biết thì cũng không đúng, nhưng cũng không khác nhau lắm, nếu có người vào lúc cô ngủ muốn gọi tỉnh cô, tuyệt đối không có khả năng.
18 Ra ngoài, đi ra ngoài ăn cơm? Cô có thể cự tuyệt không?Đáp án đương nhiên là NO. Vệ Cung Huyền quyết định chuyện gì làm gì có chỗ cho một Nguyễn Mộng nho nhỏ như cô có thể phản đối chứ?Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể uất ức đi đổi y phục, chuẩn bị cùng đại thần đi ra cửa.
19 Thật may là Vệ đại thần vẫn chưa tới nỗi mất trí. Cuối cùng anh cũng phát huy một chút tinh thần nhân đạo, giúp Nguyễn Mộng đem nút áo cài lại, sau đó cười híp mắt nhìn mặt cô đang cẩn thận lôi kéo vạt áo, luống cuống tay chân cài lại nút áo.
20 Vệ Cung Huyền vì vậy mà bật cười. Nguyễn Mộng toàn thân ướt chèm nhẹp, váy ngủ dài dán chặt trên người, bộ ngực đầy đặn xem ra càng thêm hùng vĩ, cố tình một màn mị hoặc như vậy, trên mặt cô biểu tình cũng là đáng thương, giống như là con mèo nhỏ bị đoạt đi cuộn len yêu thích, lúc nãy giúp cô sấy khô tóc, vì vậy, có vài cọng rơi tán lạc, dính vào bên má, lại thêm mấy phần tư vị điềm đạm đáng yêu.