1 Mở đầu Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi sắp được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”.
2 Chương 1: Cùng vui hoá cùng buồn Đúng thế, tôi và Chu Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi, anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi “cùng vui cùng mừng”.
3 2. Tôi đang ngồi máy tính chăm chú lên kế hoạch giảm béo thì Chu Nhất Minh gọi điện. Thấy tên anh ta hiện lên trên màn hình điện thoại, bực mình vì bị làm phiền nên vừa bấm nút nghe tôi đã mở miệng quát tháo: “Có chuyện gì? Nói nhanh lên, đang bận, không có thời gian nói chuyện với anh đâu!” Anh ta nói làm tôi phát cáu: “Du côn!” Tôi ghét nhất anh ta gọi tôi là Bé bự, thứ hai là du côn, thế nên lập tức không khách khí hét lên: “Ai là du côn, ai là du côn? Anh còn gọi tôi là du côn nữa thì tôi sẽ gọi anh là lưu manh!” Anh ta chẳng quan tâm, tiếp tục nói: “Du côn, em không cần phải hung tợn như thế, tâm hồn yếu đuối của anh trai vừa bị tổn thương đây này.
4 3. Lần đầu tiên đi xem mặt, đối tượng lại là người từ bên kia đại dương trở về, điều đó khiến tôi coi lần xem mặt này hết sức quan trọng. Mặc dù thời buổi bây giờ, đi nước ngoài về không còn quá giá trị như trước nữa nhưng đối với một giáo viên quèn suốt ngày chỉ luẩn quẩn bên đám trẻ, cơm bưng nước rót, cho ăn, chùi đít như tôi thì đó cũng là nhân vật đáng giá rồi.
5 4. Mười hai giờ trưa, trong căn phòng số 5 của nhà hàng Rome, màn kịch gặp mặt chính thức bắt đầu. Đến tham dự bữa tiệc gặp mặt này, tôi ăn mặc, trang điểm rất cẩn thận, dì Thạch cũng luôn miệng khen tôi hôm nay trông rất xinh.
6 5. Hẹn với Đới Thời Phi bảy giờ ba mươi gặp nhau ở rạp chiếu phim, đúng bảy giờ tôi đã chuẩn bị xong xuôi và bắt đầu xuất phát. Rạp chiếu phim cách nhà tôi không xa lắm, trước đây tôi cũng thường vinh dự được mời, không phải mất tiền mua vé.
7 6. Lại đến cuối tuần rồi, tôi mong đợi nhất ngày này, lại được cùng Đới Thời Phi hẹn hò. Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên là cân thử xem được bao nhiêu cân.
8 7. Tôi nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi lại nhanh như thế, Đới Thời Phi muốn đưa tôi về nhà anh ấy ăn cơm. Cuối tuần trước, sau khi đi leo núi về, tôi còn nghĩ chuyện của chúng tôi chưa đâu vào đâu đã vội kết thúc rồi.
9 8. Điền Tịnh là người tò mò nhất, vừa nghe tin Chu Nhất Minh đi xem mặt thành công liền muốn xem cô gái xinh đẹp đó thế nào, bắt tôi thu xếp thời gian bảo bọn họ cùng đi chơi.
10 9. Sau hôm đi du thuyền về, Chu Nhất Minh mò đến nhà tôi mượn quyển Ba trăm bài thơ Đường thật. Tôi vừa tức vừa buồn cười. “Hồi thi đại học có thấy anh chăm chỉ như thế đâu? Cấp ba cũng không thấy nỗ lực nghiên cứu gì, đến nỗi trượt đại học.
11 10. Vì Đới Thời Phi, tôi gần như trở mặt với bố. Đới Thời Phi biết tôi cảm thấy áy náy sau chuyện xảy ra giữa anh ấy và bố tôi, buổi tối hôm đó, sau khi rời khỏi nhà họ Đới, anh ấy lái xe đưa tôi về, nói với tôi rất nhiều, còn nói thật khó để giãi bảy những suy nghĩ của mình.
12 11. Bữa ăn tạ tội của Chu Nhất Minh hôm đó, tôi đặt một phòng ở nhà hàng Tiếu Giang Nam. Tôi đi cùng Đới Thời Phi, gọi thêm Điền Tịnh và Đỗ Uy, sẵn sàng mài đao xoèn xoẹt hướng về Chu Nhất Minh.
13 12. Trong bữa ăn, Đới Thời Phi tỏ ra không bình thường. Dường như anh ấy có điều gì muốn nói, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi nhưng lưỡng lự mãi không dám nói.
14 Chương 2: Quả dưa dập và quả táo nát Chúng tôi phải nhìn về phía trước, không để vuột mất vài quả dưa dập, vài quả táo nát thì sao biết được cái gì là tốt? Phải tin tưởng phía trước tốt đẹp hơn có một người đang đợi chúng tôi, nhất định sẽ có.
15 2. Trước giờ tan làm, Điền Tịnh gọi điện hẹn tôi lát nữa cùng đi dạo phố mua sắm. Cô ấy nói trên phố có nhiều cửa hàng bắt đầu giảm giá, thanh lý quần áo mùa hè ở mức thấp chưa từng có, bảo tôi đi khua một lượt.
16 3. “Sở Vân Phi, Sở Vân Phi nào?” Nằm trên giường buôn chuyện với Điền Tịnh qua điện thoại, tôi nhắc đến chuyện hôm nay gặp Sở Vân Phi ở trường mầm non.
17 4. Sau khi tôi và Sở Vân Phi bắt đầu hẹn hò, đến trường đưa đón con, Sở Vân Khiết thấy tôi đều tỏ ra rất thân mật, cũng không gọi tôi là cô giáo Yên nữa, mà gọi thẳng tên: “Phiên Phi, em và Vân Phi nhà chị đã yêu nhau rồi, vậy chúng ta là người một nhà.
18 5. Chuyện của Tiêu Tương Tương rốt cuộc là thế nào, tôi cũng rất muốn biết. Vừa nói với Điền Tịnh, cô ấy đã nhanh chóng nhờ vả chú dò hỏi và rất nhanh đã có tin tức.
19 6. Khi Sở Vân Phi đưa tôi về đến nơi, Chu Nhất Minh vẫn đang đứng đợi ở dưới lầu. anh ta ngồi ghé vào con ngựa quý của tôi, tư thế chuẩn bị gọi cho tôi cuộc nữa, thấy tôi ló mặt ra liền nói: “Đại tiểu thư, cô đã về rồi!” Trước mặt Sở Vân Phi, tôi ôn tồn, hòa nhã nói cảm ơn Chu Nhất Minh vì đã trông xe hộ tôi.
20 7. Ngày trước tôi có đọc được một bài viết trên BBS, nội dung như sau: Sống hai mươi năm, cự tuyệt người khác ba lần và bị cự tuyệt hai lần, có thể được coi là thắng cuộc trong nửa đầu của một đời người.