1 Anh ấy đã về rồi! Hơn chín giờ tối, ngồi trong phòng khách đọc sách, Lí Đình Ân nghe được tiếng mở cửa liền đặt quyển sách trên tay xuống, vui mừng chạy đến bên cửa, khuôn mặt thanh lệ, xinh đẹp động lòng người ngước lên nở nụ cười ôn hoà yếu ớt.
2 " Đình Ân thân yêu, cậu rốt cục cũng trở lại rồi, mình rất nhớ cậu nha. " Đinh Nhã Lâm nói, thiếu chút nữa là khóc như mưa. "Làm sao vậy?" Ẩn giấu trong cái đầu có mái tóc ngắn kia là một tính cách vô cùng tinh nghịch, Nhã Lâm là bạn học của cô, cũng chính là người bạn thân thiết nhất.
3 Quan niệm kinh doanh của anh rất đơn giản, một khi đã đầu tư, nhất định phải kiếm được tiền. Mặc dù việc này phải mất nhiều tiền chi tiêu vì các mặt hàng sẽ tăng giá trong một, hai năm nhưng nếu về lâu dài mà có sự quan tâm của các nhà đầu tư thì bệnh viện này được thành lập vẫn là đúng.
4 Từ nhỏ anh chỉ đơn độc một người, không có tình cảm của cha mẹ, anh cũng tự tìm lấy tình cảm trong cuộc sống, đối với bọn họ mà nói, anh chỉ là một người quan trong để duy trì thừa kế tập đoàn Mạnh Thị mà thôi, cha cần anh để kế thừa gia nghiệp, mẹ cần anh để củng cố địa vị của chính mình, củng cố cho tương lai bà được ngồi mát ăn bát vàng, không làm gì cũng có tiền để tiêu xài.
5 Trong một gian phòng bố trí thanh lịch, vừa mới xảy ra một cuộc hoan ái. Thân thể Mạnh Phàm Tu trần trụi, trên người chỉ có chiếc khăn tắm vây lại bên hông, đang ngồi trên chiếc sô pha lớn hút thuốc.
6 Tiết Nhược Ngưng cũng đi theo ra khỏi phòng, biết mình không thể giữ anh được, không khỏi có chút bất mãn nói móc,"Nói thực ra, nếu không phải biết anh ghét vị hôn thê thế nào thì, em vẫn cứ tưởng anh muốn chạy về với cô ta.
7 Mạnh Phàm Tu uống xong rồi, đặt ly lại trên bàn. "Tôi đi gặp một người bạn, qua chào hỏi với anh ta một chút, cô cứ ở lại đây chờ tôi. " "Phàm Tu. " Lí Đình Ân gọi lại khi anh bắt đầu rời khỏi.
8 "Cô không biết tôi là ai?" Cô ta lắc đầu, cô ấy nên biết cô ta chắc? "Tôi là bạn gái Phàm Tu, gọi là Tiết Nhược Ngưng, tôi ở cùng Phàm Tu đã gần ba năm.
9 Lí Đình Ân tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ xong đi ra khỏi phòng. Nhớ tới lúc mình rơi vào bể bơi, cô vẫn cảm thấy thực sợ hãi. Cô vốn đã sợ nước, vì hồi tiểu học có chuyến du lịch ba năm một lần, một bạn nam cùng lớp đùa dai đã đẩy mạnh cô xuống một cái ao nhỏ, dù ực nước trong cái ao đó rất thấp, nhưng vẫn làm cho cô bị kinh hách, từ đó về sau, cô trở nên rất sợ nước, lại càng không dám tiếp cận ao hay bể bơi nữa.
10 Vất vả lắm mới bình ổn cơn lửa giận, giờ phút này nó lại bốc cháy lên, lửa giận càng lớn càng làm cho anh buồn phiền tới cực điểm. Sáng hôm sau, Lí Đình Ân theo lệ thường, chuẩn bị về Mạnh gia để hỏi thăm bác Mạnh.
11 Đúng lúc thím Lữ mang bữa sáng lên. "Ông chủ đương nhiên tốt rồi, ông ấy nhìn thấy thiếu gia và cô cùng về, bệnh gì cũng khỏi tất. " "Đúng thế, hai người cứ về cùng nhau như vậy thì bệnh ông chủ khỏi hết.
12 "Tôi rất ngạc nhiên khi cô còn chưa mách với cha tôi đấy. " Mạnh Phàm Tu đi tới, ngồi ngay tại chỗ của cha mình vừa ngồi. Anh nghĩ cô sẽ đem chuyện tối qua nói với bác Mạnh nên mới chở nàng về sao? Lí Đình Ân kinh ngạc, ở trong mắt anh, cô là người như vậy sao? Cô cúi đầu cười khổ.
13 "Anh Lâm, anh tìm em à?" Thời gian nghỉ trưa, Lí Đình Ân tìm đến khoa chỉnh hình của bác sĩ Lâm Duẫn Bân. "Đình Ân, em đã đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.
14 Lí Đình Ân vội vàng lôi kéo bạn tốt rời khỏi tiệm ăn "Băng phẩm" "Sao cậu không cho tớ ăn? Phấn viên đậu hoa ăn ngon lắm. " "Đêm nay chúng ta đã ăn rất nhiều rồi, cậu thật sự muốn bị đầy bụng sao?" "Đầy bụng cũng không sao, dù gì người ấy cũng muốn xuất ngoại, về sau rất khó gặp lại anh ấy.
15 Nữ nhân viên tên A Thanh ở cửa hàng trả lời,"Em biết ạ. " Đinh Nhã Lâm thấy thế bèn thấp giọng hỏi bạn tốt:"Đình Ân, cậu biết bà chủ này sao?" "Cô ta chính là Tiết Nhược Ngưng.
16 "Em không biết nữa, đối với em mà nói, anh Lâm chỉ là anh Lâm như một người anh trai vậy, thật sự thì em cảm thấy anh trông đẹp trai hơn –" Cô đang nói cái gì vậy! Lí Đình Ân ửng đỏ mặt.
17 "Hì hì từ chương này trở tình hình chuyển biến theo chiều hướng tích cực" Ngồi trong văn phòng, nhìn cái di động trên bàn, Mạnh Phàm Tu do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không.
18 Mạnh Phàm Tu chờ cô ta đem lời nói hết, nhưng đáng tiếc là, cô vẫn muốn hai tờ chi phiếu kia, đối với cô ta mà nói, quan hệ bọn họ lúc đó so ra vẫn kém hai tờ chi phiếu.
19 Đột nhiên, điện thoại vang lên, làm cho cô hoảng sợ, thấy người gọi tới là Mạnh Phàm Tu, trong lòng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. "Phàm, Phàm Tu?" "Em tỉnh?" "Vâng.
20 Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Lí Đình Ân rất nhanh theo trên giường đứng dậy tắt đi đồng hồ báo thức, cô quay đầu, người đàn ông bên người vẫn ngủ như trước, mới thở nhẹ ra, cô sợ đánh thức anh.