1 “Tôi đã nằm mơ. ” Quan Bì Bì nói. Hạ Lan Huề nhướng mày: “Ngay trên cái ghế này? Vào ban ngày sao?”“Đúng vậy. ”“Có phải đây gọi là nằm mơ giữa ban ngày không?”“Không, tôi đã ngủ thật.
2 Biên tập: Hoa TiênTừ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Bì Bì mong cho trời mau mau tối. Hạ Lan Huề như một ánh sao băng vụt qua trước mắt cô, thời cơ chỉ đến trong khoảnh khắc, cô nhất định phải bắt lấy ngay.
3 Bì Bì ôm theo nỗi thất vọng tràn trề, một mình quay lại ga nhận hành lý rồi một mình trở về. Dọc đường tâm trạng cô không ngừng tụt dốc, lúc về tới phố Nhàn Đình cảm giác cứ như đã rơi thỏm xuống đáy vực sâu.
4 Trong suốt bốn năm qua, đây là lần đầu tiên Bì Bì được chào đón một buổi sáng mĩ mãn đến thế này. Vậy là trời cao đã nghe thấy lời nguyện cầu của cô, vậy là linh hồn cuối cùng cũng ngửi được mùi hương của nhau, Tế ti đại nhân đã trở lại rồi! Mối nhân duyên giành lấy không mấy dễ dàng này nhất định cô sẽ trân trọng hơn gấp bội.
5 Tiệm hoa của Bì Bì tên là “Hoa Vô Khuyết”. Cái tên đó chính là do người bạn học kiêm bạn tốt của cô – Tân Tiểu Cúc nghĩ ra. Chính Bì Bì cũng công nhận là cái tên ấy hơi phi lý, nhưng nó rất dễ nhớ, nghe lại vang dội, dùng lâu sẽ khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác tự hào.
6 Mỗi thành phố đều có một vài thế lực ngầm, thành phố C cũng không phải là ngoại lệ. Thường thì những thế lực ngầm này chỉ xuất hiện trên trang pháp luật của tờ Báo Chiều của thành phố C.
7 Kết quả là, Bì Bì mất ròng rã một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối cùng với Tiểu Cúc – người đã lo lắng gần như phát điên lùng sục xung quanh để tìm kiếm Tân Chí Cường.
8 Mặc dù trước khi biến mất, Hạ Lan Huề luôn sẵn lòng trả lời các thắc mắc của cô về tộc Hồ, trên cơ bản là hỏi gì đáp nấy, biết đến đâu đáp đến đó. Nhưng Bì Bì vẫn cảm thấy cô còn cách thế giới của anh rất xa, chẳng thà cứ xem anh như một người mà đối xử, thế nên đối với vấn đề này cô cũng không bận tâm nhiều.
9 Hơi đêm xuyên qua khe cửa len lõi vào phòng, từng làn sương lạnh lập lờ dưới ánh đèn màu vàng nhủ. Khí hậu trên núi thay đổi rất đa dạng. Vào mùa mưa, cả tòa tứ hợp viện được bao phủ trong màn sương mù dày đặc và ẩm ướt.
10 Dù cô có sợ hay không, việc Quan Bì Bì đang sống giữa một đám hồ ly vẫn là sự thật chắc như đinh đóng cột. Nhưng vớ vẩn nhất là, trong số những người mà cô quen, trong cái thành phố lớn như thế này, nhưng cô lại là người duy nhất sống giữa hai thế giới đó.
11 Bì Bì rầu rĩ đi ra phố, không cần nói cũng biết trong lòng cô đang ấm ức, khó chịu nhiều thế nào. Sự trở về của Hạ Lan vốn là một việc đáng vui mừng, nhưng lại đem theo một Kim Địch sầm sì, bí hiểm, khó hầu hạ, nửa đêm nửa hôm còn có người tìm đến tận cửa đòi đánh nhau.
12 Bì Bì cứ tưởng rằng, đến nhà ga lấy hành lý chỉ là chuyện nhỏ, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng cô quên mất một điều, hiện tại là giờ cao điểm, giao thông cả thành phố đang trong tình trạng tắt nghẽn nghiêm trọng.
13 Trong rừng bỗng phát ra những tiếng rột roạt, hình như có thứ gì đó đang bay xuyên qua cánh rừng đến đây. Bầu trời đột nhiên tối sầm. Trước mắt Bì Bì chợt xuất hiện một đàn chim màu đen, đang lao ra khỏi rừng, nhắm thẳng về phía họ.
14 Bì Bì nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây chừng năm phút, đến khi thứ chất lỏng cuối cùng trong dạ dày cũng bị nôn sạch ra, cô mới quay người trở lại. Không khí vốn mang một mùi chua nồng kỳ lạ, thoáng chốc đã bị nuốt chửng bởi mùi của đất bùn và lá cây.
15 Khi Bì Bì về nhà, bà nội đang ngồi dào tương đậu mới làm vào hũ thủy tinh. Từ lúc quay về thành phố C, Bì Bì chỉ gọi về nhà duy nhất hai cuộc điện thoại.
16 Đường Phổ An là khu phố tài chính của thành phố C. Điểm nhấn của trục đường này chính là tòa cao ốc Phổ An. Đó là một tòa nhà cao năm mươi tầng, được bao bọc hoàn toàn bằng kính, màu xanh nhạt.
17 Thang máy đi từ tầng năm mươi xuống, thoắt một cái đã xuống tới tầng trệt. Bì Bì cũng từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Vừa cất bước rời khỏi thang máy, cơn đau đớn trên lưng liền bắt đầu hoành hành.
18 Lúc đó, Bì Bì dĩ nhiên trong lòng thà chết cũng không chịu theo, nhưng lại nghĩ, nếu để một Hạ Lan Huề khôi ngô tuấn tú như vậy bỗng dưng biến thành một vị hồ ly to lớn, miệng mồm toàn máu tươi, quả là chuyện vượt quá sức chịu đựng.
19 Dưới sự tổng hợp lực của cánh đàn ông và các nhân viên đội phòng cháy chữa cháy, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt sau khi đã thiêu rụi năm căn phòng ở gian chính.
20 Cổng chính khép hờ, Bì Bì cắm đầu chạy về phía đó, định chạy vào trong thì đằng sau có người kêu “Xin lỗi…”, cô bèn dừng lại, quay người. Người vừa kêu là một cô gái xinh đẹp, trông hệt như một bức tranh được vẽ bằng lối vẽ tỉ mỉ, tuổi chừng hai mươi, vóc người mảnh khảnh, da trắng như bạch ngọc, mắt như mắt phượng, đang chạy theo sau cô.