1 Nếu năm nay bạn mười tám tuổi, nếu bạn chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông, nếu bạn mơ ước thi vào đại học. . . An Ninh ngồi trên tầng cao nhất của bệnh viện, bức tường trắng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng, bên cạnh tay phải của cô chính là bệnh án.
2 Khi An Ninh tỉnh lại đập vào mắt cô là màu trắng quen thuộc, mũi cũng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Cô vẫn nằm trên giường bệnh, mẹ cô ngồi bên cạnh gọt táo.
3 Mấy tháng sau, An Ninh đặt một đống sách trên bàn, hai tay chống cằm, suy tư, sang năm cô có thể quay lại trường rồi, rốt cuộc nên chọn chuyên ngành gì đây?Vì trị bệnh cho cô, bây giờ nhà cô chỉ có bốn bức tường.
4 An Ninh ngồi gần cửa sổ xe buýt số mười một, lấy gương trong túi ra soi soi, rất tốt mắt không đỏ. Qua đèn xanh đèn đỏ phía trước rồi rẽ phải là về đến nhà.
5 An Ninh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến lầu ba, bác sĩ Kha cho phép, đều này chứng minh cô có thể vào phòng phẫu thuật hỗ trợ. An Ninh đội mũ và đeo khẩu trang đang chuẩn bị rửa tay thì chợt nghe thấy có người nói với cô: "Qua đây thắt chặt dây của bộ đồ phẫu thuật này giùm tôi với.
6 An Ninh bất đắc dĩ nhìn Hà Tranh, "Mình đã nói hết những gì cần nói, cứ như vậy đi. " Cô xoay người tìm chỗ ngồi khác, nhưng đang là giờ cao điểm phòng ăn chật ních người.
7 An Ninh đi theo bác sĩ Lâm vào phòng cấp cứu, có mấy người được đưa vào cấp cứu vì bị tai nạn xe, một trong số phải tiến hành phẫu thuật. Bác sĩ Lâm và hộ sĩ đẩy giường vào phòng phẫu thuật, "Trần Hoan và Dương Quang, hai người đến đây giúp tôi, An Ninh cô ở lại chăm sóc cho những người còn lại.
8 An Ninh nghe lời trở lại khoa cấp cứu, thật sự bác sĩ Lâm cũng không khó ở chung, cô rất muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh, đáng tiếc anh không chịu cho cô cơ hội.
9 Bạch Tín Vũ đứng dậy, nói với Lâm Khai Dương: "Nhớ nhắc nhở cô ấy, trong lúc ăn cơm mà đọc sách không có lợi cho tiêu hóa, ảnh hưởng đến sự hấp thu dinh dưỡng thậm chí dẫn đến rối loạn chức năng của dạ dày.
10 Lúc Lâm Khai Dương nhận được điện thoại anh đang rầu rĩ trước môt cửa hàng bánh kẹo màu sắc rực rỡ, liếc nhìn số gọi đến, tức giận nói: "Lần này lại nghĩ ra chủ ý gì chỉnh An Ninh? Tốt nhất đừng bảo mình làm người xấu.
11 An Ninh ôm tâm trạng tò mò đi vào thang máy, đưa tay nhấn tầng hai mươi mốt. Ba mặt của thang máy cũng có thể coi như tấm gương lớn. Cô soi gương sửa lại cổ áo, vuốt vuốt tóc, không biết tại sao cô lại cảm thấy khẩn trương.
12 Quý Tử Mạt dắt An Ninh đi đến bãi đỗ xe, chủ động mở cửa xe cho cô, "Lên xe đi cô An. "An Ninh ngồi xuống, lúc Quý Tử Mạt chuẩn bị khởi động xe cô lại hỏi lại, "Luật sư Quý, anh có thể nói cho tôi biết chủ nhà làm ở khoa nào không?"Quý Tử Mạt nghĩ nghĩ, dù sao cũng ký hợp đồng rồi, bây giờ đổi ý cũng không kịp.
13 Khi An Ninh ở trong phòng bếp nhào bột thì cô vẫn không rõ tại sao mọi chuyện có thể xảy ra. Ở bệnh viện đã cố tránh người này, vậy mà lại ở chung một chỗ với anh.
14 "Tạm biệt cuộc sống độc thân?" Quý Tử Mạt đốt một điếu thuốc, cười nói: "Có phải cậu đang ám chỉ cô An mà hôm qua mình gặp?"Đúng. Quý Tử Mạt chợt nhớ tới thái độ khi mình hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô ấy trả lời: "Điều đó có liên quan gì đến việc tôi thuê phòng?"Không ngờ rằng Bạch Tín Vũ lại có biện pháp? Quý Tử Mạt không hiểu hỏi: "Cô ấy thích cậu?"Bạch Tín Vũ im lặng một lúc rồi phun ra hai chữ: "Không thích.
15 Trong quán bar ánh đèn màu cam thần bí, ca sĩ hát bài tình ca bi thương. Bạch Tín Vũ vẫn giữ điện thoại bên tai thật lâu. Sau đó bỗng nhiên bám vào quầy ba đứng lên, nói với Lâm Khai Dương: "Mình phải về rồi.
16 An Ninh kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời đang cố vén mây chui ra, hôm qua cô mới đến, bây giời đã là ngày thứ hai rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Cô thay đồ, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thử dò xét xem anh có ở ngoài không, hình như anh không có ở đây.
17 Không khí của Khoa cấp cứu rất khẩn trương, bên tai giống như lúc nào cũng vang lên bản giao hưởng "vận mệnh" của Beethoven, vì có thể tham gia quá trình cấp cứu mà An Ninh vừa vui vừa lo.
18 Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của An Ninh, Trần Hoan cảm thấy rất áp lực, cô hiểu rõ Anh Ninh, chỉ cần tiết lộ một chút tin tức, An Ninh sẽ xâu chuỗi lại từ đầu đến đuôi.
19 Đèn đường chiếu sáng con đường phía trước, lộ trình chỉ mất mười lăm phút nhưng An Ninh đi thật lâu, nhớ lại những lời Trần Hoan nói, cô vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
20 An Ninh cảm thấy nhất định Bạch Tín Vũ có hai tính cách, lúc ở bệnh viện là một tính cách, khi ở nhà lại một tính cách. Ngày thứ hai ở cùng anh, cô lại có một giấc ngủ rất ngon.