1 “ Hầu tước vị, là vinh quang mà tổ tiên đã truyền lại. Làm tướng quân phải lập công, chính là sứ mệnh của con cháu Kỷ gia chúng ta. salemsmalldđlqđ Được nhận lệnh bài Ám Dạ chính là niềm kiêu hãnh cả đời của ta.
2 Dung Nham hơi cười cười, ngẩng đầu nhìn về hướng người đang phát lệnh kia, chỉ thấy trên mặt Kỷ Nam bụi đất sặc sỡ, riêng có đôi mắt là trong suốt, ánh mắt không giận mà uy, tỏa ra một luồng hạo nhiên chính khí mà chỉ có người làm tướng lĩnh quân đội mới có.
3 Nhiều năm sau, khi Kỷ Nam ở trên chiến trường và trong triều đình gặp phải rất nhiều thời khắc nguy cấp, mỗi một lần khi hắn cho rằng mình sắp mất mạng, hắn đều nhớ tới đêm hôm nay trên đỉnh núi Dạ Lan.
4 Thật lâu sau, mới nghe thấy người đối diện cất giọng nói ấm áp: "Sau khi ra khỏi Ám Dạ cốc, ta cũng không còn là Dung Nham nữa rồi. salemsmalldđlqđ Về sau, ở trên đường, ngươi cứ gọi ta là Nhị ca giống như A Tùng đi.
5 Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây.
6 Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn. Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.
7 Thì ra, đôi mắt đào hoa hút hồn của Dung Nham là được thừa hưởng từ mẫu phi Diêu thị của hắn. --- ------ ----Điện Sơ Hoa có kiến trúc rất rộng rãi khoáng đạt, kế núi gần sông, là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong số các cung điện trong hoàng cung Đại Dạ.
8 Kỷ gia nguyện chiến đấu vì mỗi một tấc lãnh thổ của Đại Dạ, bất kể chiến tranh ở trong triều đình có ý nghĩa như thế nào, khi đối mặt với kẻ địch xâm lăng, nàng chỉ có một chữ: Chiến!--- ------ ----Nói đến thật đúng là cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết thuận hòa.
9 "Đúng, " Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười rộ lên, giống như tuyết liên hoa nở trên núi băng, "Mộ Dung Nham, " Giọng nói của hắn cực khẽ, như là lời tiên đoán vẳng lại từ phía chân trời, "Ta lại càng hiểu rõ một chuyện: Ngươi không làm Hoàng đế được.
10 Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể "hắn", không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.
11 A Tống quay đầu, đè thấp thanh âm, nói ra lời mà một năm trước vẫn chưa kịp nói: "Trận chiến này bất cứ ai đi cũng có thể đánh thắng, mà ta không hi vọng người cầm quân đánh thắng Nam quốc là ngươi - Nhị ca đối xử với ngươi rất khác biệt, ta không muốn ngươi làm tổn thương hắn.
12 "Mẫu phi đã vì chữ 'Tình' này mà phải lỡ dở cả cuộc đời, cháu tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của bà. Cậu, Đại Dạ mắc nợ mẫu phi cháu, cháu nhất định phải thay bà đòi lại - ngôi vị Hoàng đế này, cháu nhất định phải có.
13 "Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, d♡iễn‿đ♦àn‿l♡ê‿q♣uý‿đ♡ôn dám bỏ mặc ta rồi chạy mất.
14 Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình.
15 Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi. "____________Chuyện Đại hoàng tử đầu độc khiến Nhị Hoàng tử bị thương cứ như vậy bị áp xuống không đề cập tới.
16 Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy đi xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi, đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia.
17 Sau lưng, Mộ Dung Nham vẫn còn đứng trong gió, kể từ khi Kỷ Nam bắt đầu hiểu chuyện tới nay, đây là lần đầu tiên mà nàng phải rơi nước mắt. ____________Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, hai huynh đệ Kỷ Tây Kỷ Bắc và Kỷ Nam đã lặng yên không một tiếng động thức dậy, cùng nhau tụ họp ở cửa sau Kỷ phủ.
18 Xa rời Thượng Kinh ngợp trong vàng son, mặc dù hắn vẫn mặc y phục màu xanh nhạt kia, nhưng dần dần, hắn đã không còn là vị hoàng tử luôn mỉm cười dịu dàng ở Thượng Kinh nữa.
19 Đây quả thực là người thuần khiết trong sáng nhất mà hắn từng gặp. Từ trên gương mặt nàng, hắn có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ tận đáy lòng của nàng.
20 Dẫn đầu ba ngàn kỵ binh là Kỷ tiểu tướng quân trẻ tuổi mặc một bộ ngân giáp, cưỡi bạch mã, tư thế như tia chớp, và như một thanh kiếm sắc bén mở ra một luồng gió mãnh liệt, phong mang tất lộ*.