21 ''Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng.
22 Trong lúc đó, tất cả những gì liên quan tới Thượng Kinh, đối với Mộ Dung Nham mà nói thì đều là chuyện của kiếp trước, đã bị hắn vứt lên tận chín tầng mây.
23 Kỷ gia quân và nhóm người của Ám Dạ cốc trải qua ba ngày bôn ba, đã thành công tới cửa chính của Hành Châu thành, lặng yên không một tiếng động. Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này đã từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý.
24 Nước tuyết trên đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, hắn đã từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.
25 Mộ Dung Nham nở nụ cười, nụ cười kia bởi vì được gương mặt trắng bệch và ánh mắt sáng rực của hắn làm tôn lên, nên có vẻ đặc biệt động lòng người. "Là ta, " Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội kia cũng vô cùng nhu hòa, "Mộ Dung Nham, tự Trường Khanh.
26 Mộ Dung Nham hôn mê suốt hai ngày ba đêm nên không biết, trên dưới toàn quân thậm chí là người dân ở mãi Thượng Kinh đều bàn tán xôn xao rằng hắn dũng mãnh phi thường như thế nào, cùng Kỷ Nam song kiếm hợp bích, đồng tâm hợp lực ra sao, sự kiện đoạt lại Hành Châu thành đã trở thành câu chuyện huyền thoại.
27 Kỷ Nam cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội kia, cứ tưởng rằng như vậy là đã che giấu biểu tình của mình kỹ càng lắm rồi. Nhưng Mộ Dung Nham lại nhìn thấy viền tai nàng đang dần ửng đỏ, hắn cố nhịn cười.
28 Trên chiến trường ngoài Hành Châu thành đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Hai bên mỗi mười vạn đại quân, nhưng lại không phát ra một tiếng động nào, giặc Tây Lý đang từng bước tới gần.
29 Kỷ Nam nhìn thấy người bưng thuốc vào, nghển cổ lên cười cười với hắn, “Hà Việt. ”Mấy ngày trước, tinh thần của Lý Hà Việt có chút sa sút nhưng hôm nay nhìn đã khá hơn rất nhiều, có vẻ như đã gần khôi phục được như xưa.
30 Tại vùng đất cực Tây này, cuối cùng thì trần quy trần, thổ quy thổ. _______________Trong doanh trại Dạ quốc, Diêu Viễn bị đánh ngất trước đó đã tỉnh lại đầu tiên, ông cầm viên thuốc giải "Hoa cực lạc" cho hai người kia ăn.
31 Bên ngoài cửa thành Hành Châu, chỉ có tuyết và máu. Dẫn đầu đại quân Dạ quốc là một thiếu niên gầy yếu đang cưỡi trên con ngựa trắng hiếu chiến, "hắn" mặc một bộ ngân giáp, trong tay giương cao Phương Thiên kích sáng loáng, cả người trông vô cùng khí thế.
32 Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có hai người là lặng yên không một tiếng động. Bạch y công tử đang một tay ôm lấy thiếu nữ mặc chiếc váy màu hồng phấn, một tay che trước người nàng.
33 Hắn biết rõ có một vài vết thương chỉ cần dịu dàng an ủi là sẽ lành lại, nhưng một số khác lại vĩnh viễn không bao giờ có thể lành lặn được. Nếu như không thể an ủi, thì hắn nguyện cùng đau, cùng trầm luân với nàng.
34 Nhưng mà không quan trọng, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu phi đau lòng đến sinh bệnh mà chết đi của nhiều năm trước. Năm đó, hắn đã không bảo vệ mẫu phi được chu toàn.
35 Kỷ Nam đứng chết trân ở nơi đó một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, mãi sau nàng mới yên lặng cúi đầu: Bởi vì nàng cưỡi ngựa xuất cung nên mặc một bộ y phục cưỡi ngựa gọn nhẹ, lúc này dòng máu đỏ hồng đầu tiên của thiếu nữ dần dần chảy xuống từ giữa hai chân, thấm ướt chiếc quần bằng tơ lụa trắng mềm mại.
36 Kỷ Nam cắn môi hắn, cười hoảng hốt, "Đó là Đại Dạ mà cho dù ta có phải ruồng bỏ chính mình cũng muốn bảo vệ. . . " Trong tay nàng đưa ra lệnh bài Bạch Hổ vẫn mang theo bên mình, giọng nói của nàng nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Nhị ca, đây là số mệnh.
37 Ngày hôm nay, khi mà quãng thời gian vài thập niên của hai người thoáng một cái đã trôi qua, ông vẫn mang dáng vẻ cau mày đứng trước mặt bà, nhưng rốt cuộc, bà cũng không còn là thiếu nữ mạnh mẽ cá tính lao nhầm đến trước xe ngựa của ông như ngày xưa nữa.
38 "Kể từ trước khi chàng thích ta, ta cũng đã mang dáng vẻ như vậy rồi. Cả đời này, bản thân ta đều sẽ không được nguyên vẹn, cũng không thể nào cho chàng một Tiểu Tứ nguyên vẹn được.
39 Nhiều khi, mọi người để ý không phải là hình dáng của vật cũ, mà là những vật cũ ấy là minh chứng cho việc bọn họ đã từng có thời gian tươi đẹp.
Kỷ Nam khép lại cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
40 Trong vạn dặm hồng trần này, khắp nơi đều là yêu mà không thể hoặc thân bất do kỷ, khó khăn lắm mới có thể có một người muốn cùng ngươi một đời một kiếp, chỉ mong ngươi được như ý.