1 Cầm giấy hôn thú màu đỏ chót in chữ vàng, miễn cưỡng nằm ở trên giường, suy tư trong đầu Tôn Đào Phi đều là vấn đề ba chữ “Giấy hôn thú” thần kỳ này, nếu như cô vắng mặt ở hôn lễ vào một tuần sau thì sẽ có kết quả như thế nào.
2 Thời gian trở lại hơn một tháng trước. “Mười lăm đồng tám! Cám ơn!” Tôn Đào Phi cất kỹ laptop Apple vào túi, mỉm cười đưa mắt nhìn vị khách rời đi duy nhất trong hai giờ qua.
3 Ấn tượng của Trình Phi Viễn với cô, Tôn Đào Phi không có tinh lực cũng không có thời gi an suy nghĩ nhiều. Về phần số điện thoại của hắn cô vẫn nhận, bất quá cô sẽ không liên lạc.
4 Thừa dịp ít người, Tôn Đào Phi đi về phía Trình Phi Viễn đang xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn nhìn ra phía ngoài đến xuất thần, “Trình Phi Viễn, anh tới đây có chuyện gì không?” Hỏi xong, Tôn Đào Phi nhìn ra cửa, ý bảo nếu như hắn không có chuyện gì có thể rời đi.
5 Sáng sớm, trong tiếng chim hót ríu rít, Tôn Đào Phi mở mắt, trần nhà màu trắng khắc hoa, đèn treo thuỷ tinh hoa lệ sáng rực rỡ, cùng với hơi ấm thuộc về cô mơ hồ truyền tới từ bên cạnh.
6 “Nó là con trai của Phi Viễn!” Ba chồng đột nhiên thốt ra một câu giải thích nghi vấn Tôn Đào Phi vừa định hỏi. Đồng thời cũng như một đạo sấm sét uy lực mười phần, Tôn Đào Phi bị sấm sét mạnh mạnh mẽ mẽ đánh đến đầu óc chỉ bốc lên ánh trắng, hại cô thiếu chút nữa liền buông lỏng tay ôm đứa nhỏ ra.
7 Bây giờ nhìn thấy mẹ cô thích thằng bé này, trong lòng Tôn Đào Phi thấy thật nhẹ nhõm. Khi ba cô mở cửa, nhìn Bàn Đinh đột ngột xuất hiện, vẻ mặt ba cô với lúc mẹ cô gặp Bàn Đinh cơ hồ giống nhau như đúc.
8 Tay bế con, Tôn Đào Phi đi ra ngoài, hai người ngồi đối diện nhau trên ghế salon ở khu có cây xanh. “Sao hai cha con tới đây?” Chơi đùa cùng con, Tôn Đào Phi nhìn người đối diện không chút để ý hỏi.
9 Hung ác không chút lưu tình dí một cái lên trán Từ Dĩnh, một giây kế tiếp, một tiếng than đau kêu trời kêu đất vang lên từ người nào đó đang trong sững sờ, “Đào Tử!! Đau chết mình mà!” Không nhìn người cái người đang hô to gọi nhỏ, liếc mắt Từ Dĩnh che trán, Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng nói, “Cậu có phải thầm mến Cố sư huynh từ rất lâu rồi hay không, vừa rồi nghĩ đến xuất thần như thế!” “Chơi kế phản gian rất thuận tay nhé, Tiểu Đào Tử, xem ra cậu học không ít từ ông xã của cậu.
10 Nghe lời nói của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi tự nhiên cảm thấy Bùi Hân thật đáng hận, cô gái này rõ ràng là trong ngực ôm một, trong tay còn phải kéo một.
11 Nhất thời, không khí giữa hai người giống như ngưng kết lại, từng tận gió thu mát mẻ mơn trớn hai khuôn mặt. “A, a!” Thằng nhóc thấy ba mẹ đều không nói chuyện, gấp gáp kêu to lên tiếng, muốn lôi kéo sự chú ý của hai người.
12 Ánh mặt trời điềm tĩnh nhu hòa xuyên qua cửa kính xe từng chút trút xuống trên quân trang màu xanh lá cây, giống như dát lên một tầng rực rỡ trên những gương mặt non nớt hăng hái trước mặt.
13 Bầu trời xanh biếc trong sáng từ từ xuất hiện một quầng sáng vàng óng ánh nhàn nhạt thì Tôn Đào Phi cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc hành trình thăm trại lính của cô.
14 “Vậy ba có giúp em không?” Tôn Đào Phi cười híp mắt dẫn dụ em trai mình từng bước vào bẫy. Tôn Hải Dương trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó, nặng nề gật gật đầu.
15 Trời bên ngoài vẫn còn mịt mờ tối, Tôn Đào Phi đã mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ngang hông rõ ràng có một vật không thuộc về cô. Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu vào, cúi đầu, quét mắt về phía cánh tay vững vàng đang vắt ngang eo cô của Trình Phi Viễn, ấm áp nhàn nhạt, từng chút rõ ràng truyền vào da cô.
16 Khoảnh khắc môi Trình Phi Viễn đặt lên, đầu Tôn Đào Phi trong nháy mắt trống không trong một giây. Môi mím chặt bị Trình Phi Viễn cường ngạnh tiến nhanh thắng nhanh.
17 “Sao anh trở về sớm như vậy?” Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn mười một giờ rưỡi. “Xin nghỉ nửa ngày!” Tôn Đào Phi gật đầu một cái, ý là đã hiểu câu nói ngắn gọn của Trình Phi Viễn: Lý do cô mà hắn mới nghỉ.
18 Vương Cẩn Ngôn thấy thằng nhóc rõ ràng đang cáu kỉnh, có chút buồn cười, nhỏ như vậy đã biết tức giận rồi, “Bàn Đinh, không phải là mỗi đêm trời tối đều tìm mẹ sao? Sao bây giờ mẹ về, Bàn Đinh lại không muốn mẹ, ôm mẹ đi nào.
19 Đợi đến ăn cơm tối xong, thằng nhóc Bàn Đinh đại khái cũng ngủ đủ rồi. Khi ti vi đang chiếu quảng cáo, nó thần thái sáng láng quét mắt mọi người một vòng, sau đó một mình tự nấc nấc nấc cười.
20 Tôn Đào Phi rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thằng nhóc vốn là nhắm chặt mắt, đang giương mắt to long lanh không ngừng nhìn chung quanh, một bộ vẻ mặt ủy khuất muốn khóc.