21 Tôn Đào Phi vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Từ Dĩnh đang đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với cô, giống như sợ cô không nhận ra mình. “Tiểu Đào tử.
22 Tâm tình hơi buồn bực của Vương Cẩn Ngôn, vẫn theo bà đến khuya, về nhà ăn hết cơm tối, rồi cùng với ông xã trở về phòng vẫn chưa nguôi. Ngắm nhìn Trình Thiết từ khi trở về phòng ngủ liền an vị ở trên giường một bên chuyên tâm xem báo chí, trong lòng Vương Cẩn Ngôn liền oán giận, họ kết hôn ba mươi mấy năm, người đàn ông này buổi tối mỗi ngày trở về phòng đều kiên trì một chuyện chính là xem báo chí.
23 “Bất quá, Trình Phi Viễn em phải cảnh cáo trước, hiện tại tất nhiên anh và em đã là quan hệ đó. Chúng ta phải tuyệt đối chung thủy với nhau. Cho nên anh không được giấu em đi gặp Bùi Hân, em cũng không nói không cho anh và cô ấy gặp mặt, chẳng qua là hi vọng lúc anh và cô gặp mặt có thể báo cho em một tiếng.
24 Hai người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh không coi ai ra gì đùa bỡn một hồi trong tiệm bánh ngọt. Sau mười phút, cô bé lôi kéo em trai đi dạo một vòng trong trong ngoài ngoài cửa hàng bánh ngọt khoảng ba mươi thước vuông của thím mình.
25 Bên cạnh có hai đứa trẻ, khi cây kim trên tường chỉ vừa qua sáu giờ, Tôn Đào Phi liền dẫn bọn bọn chúng trở về nhà. Đẩy cửa nhà ra, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy mẹ chồng mặt tức giận ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, mặt nghiêm túc ít có nhìn chằm chằm họ, không, chính xác là tiểu công chúa Trình Đóa Đóa.
26 Ánh trăng trắng bạc trong trẻo xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, từng chút chiếu vào căn phòng không quá lớn, phô ra từng đường ánh sáng ngọc trong suốt. Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đen sì dưới ánh trăng trong tay, môi mỏng kéo lê một đường cong ôn nhu đẹp mắt.
27 Buổi tối hôm đó Trình gia có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, một cú điện thoại của cụ ông gọi gia đình bác hai đến, bảo là muốn ăn mừng diễn xuất hoàn mỹ của hai đứa nhóc kia.
28 “Báo cáo đoàn trưởng, ngày đó là anh không lau nước sơn nguỵ trang, cho nên em mới nhất thời lỡ tay. ” Thanh âm giải thích lẽ thẳng khí hùng của Tôn Hải Dương vang lên từ sau hai người.
29 Trình Phi Viễn cố định con giữa hai chân của mình, cười híp mắt hỏi con trai đang tự mình ô ê bập bẹ nói chuyện, “Bàn Đinh, mẹ có lén nói với con là nhớ ba không?” Bàn Đinh thấy mặt cười hoà thuận vui vẻ của ba, cũng vui vẻ toét cái miệng nhỏ nhắn, a ô a ô đưa tay nhỏ bé, tiếng nói trẻ con kêu lên, “Ba, ba.
30 Sáng sớm, gió thổi hương bay, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lớp thủy tinh, chớp từng đợt khe hở trên cửa, nghịch ngợm chui vào bên trong phòng, như trải những hạt kim cương lên nền vàng.
31 Khi ăn điểm tâm, Tôn Đào Phi là người duy nhất có đầy đủ đầu óc, tay chân, suy nghĩ khỏe mạnh trong ba người, không thể không tự mình phục vụ hai người một lớn một nhỏ dùng cơm.
32 Cúp điện thoại, đẩy cửa ra, Tôn Đào Phi nhìn thấy hai vị mẫu thân đại nhân đang tranh luận không nghỉ. Trình Phi Viễn tựa vào bên giường hứng thú ngắm nhìn, Bàn Đinh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
33 Kể từ hai vị mẫu thân đại nhân rời đi, cuộc sống của Tôn Đào Phi lại trở lại làm bảo mẫu riêng ột lớn một nhỏ. Sáng sớm một tuần sau, bác sĩ chính của Trình Phi Viễn đi vào phòng bệnh, tỉ mỉ kiểm tra hắn một lượt.
34 Ngày thứ hai dọn vào quân khu, trong nhà liền nghênh đón hai vị khách. Nhìn hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đứng ở ngoài cửa, trong tay là cái mâm đựng thứ gì đó vàng óng.
35 Không khí lạnh lẽo tràn về, vốn là nhiệt độ ấm áp, lạnh nóng vừa phải, nay đột nhiên giảm xuống. Bầu trời bao la đã nổi lên mưa bụi dày đặc như lông trâu.
36 Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đoàn trưởng Trình tinh thần phấn chấn trở lại quân khu. Buổi trưa, kim giờ vừa qua khỏi số mười hai, tiếng gõ cửa “Cộc, cộc, cộc.
37 Cụ ông và bà nội vui vẻ chơi hai ngày ở thành phố W, sau đó hài lòng tay nắm tay nhau về nhà. Hai người vô cùng ngọt ngào, khiến người trẻ tuổi như Tôn Đào Phi cũng hổ thẹn.
38 Sáng sớm ngày hôm sau, thừa dịp ông và bà nội ra ngoài đi dạo, Tôn Đào Phi kéo Trình Phi Viễn còn đang ngủ trên giường dậy, chạy thẳng tới siêu thị gần đó, tiến hành càn quét lần nữa.
39 Cho dù vẫn có chút ngượng ngùng, Tôn Đào Phi vẫn nhắm mắt miễn cưỡng vào phòng bếp. “Sao mặt bình thường rồi. ” Từ khi bước vào phòng bếp, ánh mắt của Tôn Đào Phi liền bắt đầu tránh trái tránh phải, chính là không chịu nhìn thẳng vào mắt Trình Phi Viễn.
40 Mọi người rời đi rồi, trong nhà náo nhiệt lập tức trở nên vắng ngắt. Sự vui vẻ hai ngày qua của Bàn Đinh lập tức giảm xuống. Mỗi ngày Tôn Đào Phi đều trêu chọc nó thật lâu, thằng nhóc mới có thể rất miễn cưỡng, rất miễn cưỡng tươi cười.