1 Chiếc xe hơi sang trọng, băng băng chạy trên con đường mòn, hai bên được trồng rất nhiều ngô đồng, mảnh đất rộng trãi dài màu xanh khung cảnh yên bình làm người ta lưu luyến, thư thái.
2 17 năm sau
Cơn mưa lớn nặng hạt từng cơn xả xuống. . .
Cả khu vườn rộng của Dương gia chìm trong mưa gió một vùng trắng xóa không còn nhận thấy rõ cảnh vật.
3 -" Em vào đi. . . đây là phòng của em. . "
Mở cửa kéo hành lý cô vào phòng. . . Anh chỉ vào phòng tắm. . .
-" Em vào tắm đi kẻo cảm lạnh đấy"
Tuyết Thanh lại gật đầu.
4 -" Chúng nó chơi với nhau từ nhỏ. . . hai gia đình có hảo tình. . cháu đừng hiểu lầm. . . . "
Bà Dương nhẹ giọng giải thích
-" Dạ. . cháu biết rồi ạ "
-" Bà biết Dương Phong nó bây giờ thay đổi rất nhiều.
5 Nhưng sự thật cô đã sai. . . Đêm hôm đó anh đã không quay lại rước cô. . chỉ gọi điện xin lỗi cô vì Sơ Linh say rượu khóc lóc nắm chặt tay áo anh, Bác Mạnh tức là ba Sơ Linh nhờ anh ở lại đợi khi nào cô ấy ngủ rồi hãy về.
6 " Bốp "
Bàn tay không báo trước rơi mạnh vào khuôn mặt đẹp trai của Dương Phong. . . .
Cái tát rất mạnh, bàn tay Bà Dương còn cảm thấy đau và tê rần, làn da mịn màn hằng rõ năm dấu tay.
7 Nhìn bảng thông báo chuyến bay nhấp nháy đèn. . . . . Tuyết Thanh đứng dậy kéo va ly vào cổng soát vé. . . .
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi đó xa lạ để bình ổn tâm tình trở lại.
8 Dương Phong mệt mỏi, quần áo xốc xếch,áo sơ mi thả ra ngoài, áo khoác được vắt trên vai, bộ dáng vừa biến nhác vừa gợi cảm. . . Nhờ Trương Hải ngăn cảng nên hôm nay anh không uống nhiều lắm.
9 Trên đường phố ban đêm của New York,
dòng người tấp nập qua lại, co ro trong cái lạnh của mùa đông. . . Khắp nơi trên con phố rộng lớn đều lên đèn rực rỡ,âm nhạc ngân vang khiến lòng người rộn rã.
10 Dáng người Dương Phong thật sự rất cao. .
Tuyết Thanh chỉ đứng đến cổ anh mà thôi. . Nên khi bị anh ép ngửa đầu ra sau, để anh có thể hôn sâu hơn. Tuyết Thanh cảm thấy mình như thở không nói nửa.
11 Dương Phong điên rồi, đây là ý nghĩa đầu tiên của Tuyết Thanh sau khi tỉnh dậy. . . . Nhìn bàn tay đang quấn chặt eo mình. . . chỉ cần nhúc nhích nhẹ một chút.
12 Dương Phong nhìn nhóc con hết thở dài rồi thở ngắn, anh nhếch môi cười. . .
-" Sao mà thở dài thế hả. . Hay em cũng muốn mặc áo cưới giống Lam. . .
13 Nói xong nước mắt cũng không kìm được mà rơi lả chả, tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào. . . Dương Phong im lặng nhìn cô. . . một tay giơ ra là đã có thể kéo cô trở lại bên đùi mình.
14 -" Thanh về thôi. . . . bà nội không muốn gặp chúng ta. . . đành chịu vậy "
Giọng điệu buồn bã, như ai oán. .
Thanh. . . Tiểu Thanh. . . Bà Dương lẫm bẫm, nhìn ra cửa thấy Dương Phong đang nắm chặt tay Tuyết Thanh đứng đó nhìn bà mỉm cười.
15 -"Ừm. . . . Phong. . . nhẹ. . . thôi anh. . . ư. . . "
-" Ngoan. . . thả lỏng cho anh vào nào. . . "
Chiếc giường full size. . . Hai thân thể không ngừng quấn chặt vào nhau.
16 -" Con bé sao rồi. . . ?"
Bà Dương lo lắng, quan sát bác sĩ vừa khám xong liền hỏi ngay. . .
-" Cô ấy bị động thai. . cũng may là không vấn đề gì.
17 Lan Nguyệt một thân hàng hiệu, trang điểm cẩn thận, bước vào quán cà phê. . . Nhìn phía góc. . . môi đỏ nhếch nhẹ. .
-" Cháu đến lâu chưa. . . xin lỗi đã để cháu đợi nhé "
-" Dạ.
18 Hai tay xoa nhẹ vành chén. . . bàn tay cảm nhận được độ ấm. . Tuyết Thanh mới bưng chén thuốc kề sát vào miệng. . .
-" Reng. . . . reng. . . reng. .
19 Dương Phong ngồi xuống bên cạnh, kéo Tuyết Thanh ôm vào lòng. . . anh không bình tĩnh như vẻ ngoài. . . lúc thấy cô cầm chén thuốc định cho vào miệng.
20 -" Buông ra. . . tôi có thể đi được. . . ba. . ba đưa con ra khỏi đây đi. . . con không muốn gặp Dương Phong. . . ba ơi. . . ba. . . cứu con. . . . cứu con.